Hoài Niệm - thơ Viễn Thám 22
Lão già lẩm cẩm ngồi làm thơ.
Nhớ lại thời xưa, tiếc ngẩn ngơ.
Mới đó nay đà trên sáu chục.
Thời gian qua nhanh tưạ giấc mơ.
Thủ Đức thân trai đầy chí lớn.
Tang bồng hồ thỉ giữ giang san.
Ai ngờ có lúc buông tay súng.
Kê chín
chưa xong mộng đã tàn.
Xuân cũng tàn rồi theo cuộc chiến.
Mai vàng rụng cánh nhánh còn trơ.
Bó gồi đêm tù thao thức trắng.
Thương nhà, hận nước, nhớ bâng quơ.
Rồi cũng xuôi theo dòng tổ quốc.
Nước mất đời trôi dạt xứ người.
Cũng đêm chong mắt chờ mai sáng.
Cũng nhớ lưng tròng mắt đỏ ngươi.
Nhớ đồng đội cũ giờ xa vắng.
Đứa chết rừng sâu, đưá biệt tăm.
Đưá sống lạc loài nơi xứ lạ.
Đưá quê nhà đang cảnh khó khăn.
Bốn chục năm trường trôi mộng ảo.
Vẫn sống mà như đã chết rồi.
Cái xác không hồn còn thấp thỏm.
Chờ bóng cờ bay rợp đất trời.
Viễn thám 22