Wednesday, July 1, 2015

Thơ Xướng Họa Cao Mỵ Nhân, Ngô Đình Chương, 
           Nhật Hồng, Hạ Thái










 SƯƠNG KHÓI TRONG THƠ

 Trầm ca tuyệt khúc nhẹ như tơ
 Đành đoạn bâng khuâng trước chữ ngờ
 Phải chốn vô cùng đầy viễn ảo
 Hoặc nơi hữu hạn lắm huyền mơ
 Tình riêng thầm hỏi hư hay thực
 Nghĩa cả xem ra hững với hờ
 Quên, nhớ… phai theo dòng tuế nguyệt
 Thành San sương khói đẹp trong thơ

 CAO MỴ NHÂN
 June 29, 2015

DỨT ĐƯỜNG TƠ

Nâu sồng, gậy trúc, dứt đường tơ
Duyên đến, duyên đi, há chẳng ngờ
Sướng khổ trần gian đâu phải thực
Vui buồn thế sự chỉ là mơ
Thư xanh có mỏi mòn tay ngọc
Thuyền giác dầu xa tít bến bờ
Hôm sớm tĩnh yên Sơn quán vắng
Lẽ nào khuấy động chuyện tình thơ

NGÔ ĐÌNH CHƯƠNG
June 29, 2015

ĐÀN VƯƠNG MỆNH BẠC (*)

Ta nhớ nhạc lòng phím quyện tơ,
Ý tình vương vấn đó đâu ngờ…
Hoa tàn cánh rụng buồn tan nát,
Mệnh bạc thân sầu héo mộng mơ.
Tha thiết nỗi thương lời giọng lạc,
Sắt se hồn tủi phận duyên hờ.
Ca trầm khúc hát chiều lưu luyến,
Xa vắng điệu đàn ai cảm thơ !

NHẬT HỒNG NGUYỄN THANH VÂN
June 29, 2015

(*) Bài thơ này có thể đọc ngược

 CHIỀU XUỐNG NƠI SƠN DÃ

Sương lam khói xám quyện dây tơ
Phong cảnh rừng thiêng đẹp chẳng ngờ!
Sơn nữ vui chân men suối mộng
Họa mi vàng cánh nhảy cành mơ
Tầng cao thanh thoát mây bàng bạc
Lũng thấp bâng khuâng khói hững hờ
Chiều xuống êm đềm bên núi dựng
Bao nhiêu khoảng khắc bấy vần thơ!

June 30,2015
HẠ THÁI
 (Nhớ lại những năm tháng sống giữa núi rừng Sơn La)