Một Thời Binh Lửa - thơ Hoàng Phụng Thiên
Chiến tranh qua đi một
thời trai trẻ
Gió biên thùy nặng gánh
đôi vai
Áo chiến binh hoa màu lửa
đạn
Súng trên vai xuyên suốt
núi rừng
Ôi trường sơn, Khe Sanh, Bãng Lãng
Đâu Làng Vây “thung
lũng hoa vàng”
Xuân về nơi
xứ núi rừng hoang
Mai từng cụm mọc quanh
đồi vắng
Quanh Khâm Đức mây mù giăng khắp lối
Chiều Gia Vực gió đượm bóng trăng treo
Dáng em đâu thấp
thoáng với Bản nghèo
Cây cội già vươn lên
trời xanh biếc
Đoàn quân đi trong đêm
dài da diết
Bóng trăng nghiêng bên dòng suối, tiếng chim kêu
Đêm tràn dần,
đi vào lòng quân địch
Tiếng thì thầm nghe vọng lại bi ai!
Đời lính chiến biên
phòng đầy bất trắc
Vẫn hiên ngang trấn giữ
ải biên cương
Kể từ khi quân thù ngập
chiến trường
Ta một thời theo đoàn quân miệt mài
Theo gót quân thù đi khắp nơi
Suốt dọc trường sơn về
tới biển khơi
Đến bây giờ dòng đời thay đổi cả
Lính hào hùng nghiêng ngã trăm chiều
Thế vận nước, không thể một sớm một chiều
Buông súng xuống đầu
hàng quân giặc
Bốn mươi năm quân
thù chiếm được,
Bốn mươi năm đất nước
mãi lầm than
Hoà bình ơi! Sao lắm đa
đoan
Rồi một ngày quê hương phải được sống an toàn
Tự Do, Dân Chủ , nhân quyền đàng hoàng
Chúng ta khỏi nhục
Một đời làm lính biên cương
Một thời binh lữa kiên cường
Cho dù buông súng, ta
không thẹn với núi sông.
Hoàng Phụng Thiên