Thursday, March 19, 2015

Tình Là Chiêm Bao - thơ Ngưng Thu














Lòng tôi cũng thật chiêm bao, mơ chi ngày biển thôi gào, sóng dim, ngọn lau lách đứng im lìm
chắc là cơn gió lặng thinh dỗi hờn.

Cánh buồm chạm phía chiều đơn, màu đông xa, ngõ hương chừng xuân sang, nắng từ hôm mưa sang ngang, cỏ cây biết nói, đôi hàng lệ khô.

Tôi - tên hoạ sỹ hồ đồ, vẽ đôi mắt ướt thả vô nắng chiều. Muốn sang họ bắc cầu kiều*, còn tôi chỉ biết muốn yêu. Tình bằng...


Ôm gió rồi lại ôm trăng, nghe nhành trúc với mụt măng thở dài, trên trời mây trắng mãi bay, mặc tôi ngồi với đêm này và mai...

Tô son vào vết tàn phai, dệt thơ đáy mắt cho hoài cơn mê, lòng tôi một cõi đi về**, con đường định mệnh sơn khê tỏ tường.

Chỉ là thương nên vấn vương, rằng yêu ai những đêm trường mơ hoa, sông tìm biển, sông chảy ra, tình tôi sao mãi cứ là chiêm bao.

*Ca dao
** TCS

NGƯNG THU