Sunday, March 29, 2015

Đọc "Tớ Sẽ Nằm Yên" của Mạnh Trương 

                                           - Thế Lộc

Mạnh Trương

Tôi đã gặp anh Mạnh Trương trong một đêm Thu tỉnh lặng cùng đứa con tinh thần TỚ SẼ NẰM YÊN của anh.

Ngày mai tớ sẽ nằm yên
Thiên thu trong giấc cô miên đất trời
Buồn vui sướng khổ đầy vơi
Xin đem trả lại cho đời hôm qua
Muôn ngàn thương nhớ thiết tha
             Cũng đành bỏ lại để mà ra đi
Bùi ngùi nghĩ nghĩ suy suy
Tấm thân cát bụi ra gì ai ơi
Đời người như kiếp hoa thôi
Sắc hương chi lắm cũng rơi khỏi cành.

             Mạnh Trương

Đêm Thu tỉnh lặng, tiếng côn trùng khoắc khoải ngoài hiên trăng, buồn và nhớ, nỗi nhớ mông lung của kẻ phong trần sau những tháng năm bôn ba bươn chải như con tàu nằm nhả khói trên sân ga đợi giờ nhập kho vì quá date, và tôi đã trải lòng cùng TỚ SẼ NẰM YÊN  của anh Mạnh Trương trong tập DẤU XƯA.
Tôi nhớ bạn tôi MỘNG Ý khi anh tâm sự cùng người bạn đời:
Em cho anh quậy vài năm
Mai sau anh chết anh nằm rất ngoan.
Còn Mạnh Trương với chuyến xe chiều đổ hoàng hôn anh không hứa hẹn và xin vài năm như Mộng Ý mà gấp góp, đợi chờ, đón nhận:
Ngày mai tớ sẽ nằm yên
Thiên thu trong giất cô miên đất trời.
Tiêu cực chăng, hay anh nghe từng tế bào trong cơ thể rủ rê một chuyến về “Bảy mươi ông đã đủ vốn rồi” (Bảy Mươi, trang 20) để anh xoa tay nhẹ nhỏm, thanh thản và tự nhủ: Ừ, ta đã đủ đã chán cõi trần này rồi, ta đã bươn chải qua nhiều nơi nhiều chốn, khổ cực gian truân cũng lắm mà vui buồn cũng nhiều, Tam Kỳ, Trung Phước, Đakao, Sài Gòn , Huế, có đêm anh phải ngã lưng nơi thâm sơn cùng cốc
Đêm nay ngủ chân núi Bà Rá
Vì miếng ăn lặn lội đường xa
Một đêm trĩu nặng sầu muôn kiếp
Buồn man mác thêm nỗi nhớ nhà.
(Đêm Lữ Quán, trang 98 ).
Mạnh Trương một thân lữ khách mang nặng tình nhà với nỗi nhớ quê dằng dặc anh bươn chải và anh mơ mộng, một buổi bình minh có sương long lanh trên cành lá, một buổi trưa nồm, cánh cò, góc phố, dòng sông đã gợi trong anh biết bao nhung nhớ đã tạo cho anh một hồn thơ dào dạt da diết với tình yêu. Đau buồn trong chia ly, hạnh phúc trong chung thủy, anh vui sống không ủy mỵ cũng không khoe khoang, lời thơ đơn sơ mộc mạc và đã đạt đỉnh điểm của sự tinh túy trong thơ, anh bộc bạch rất chân thành và dân dã như người dân xứ Quảng: “Tôi làm thơ để tự giải thoát, để gởi gấm vào thơ những gì tôi không cất giữ được”. Rồi anh hồi tưởng một thời đã qua, vui, buồn, sướng, khổ. Thế nhưng mấy ai giữ được điều mình mong ước mà không trả lại cho đời khi quỉ thời gian của đời người cạn kiệt.
Buồn vui sướng khổ đầy vơi
Xin đem trả lại cho đời hôm qua
Mạnh Trương rất ngoan hiền đến dễ thương khi anh dùng từ XIN. Tuy vậy, không biết trong anh còn điều chi níu kéo vợ, con hay người tình một thuở mà anh thở dài da diết:
Muôn ngàn thương nhớ thiết tha
Cũng đành bỏ lại để mà ra đi
Chao ôi... cũng đành, làm tôi bùi ngùi xót xa như ngày xưa tôi còn bạch diện thư sinh đứng nép mình bên hiên nhà len lén nhìn người yêu vu quy vì môn đăng hộ đối để rồi nghe:
Pháo vu quy nổ rộn ràng
Thế mà tôi tưởng tiếng đàn biệt ly.
(Thơ Thế Lộc).
Mạnh Trương giờ đây còn chút tiếc nuối, có lẻ người xưa chưa thấy về mà người đi thì không nỡ, để đêm dài trằn trọc nghĩ suy bởi cái thân cát bụi phải trả về cát bụi là lẻ thường dù anh có luyến tiếc cái thân xác đã xữ dụng 79 năm nay đã cằn cỗi, già nua. Ngày xưa khi Đức Phật sắp nhập diệ,t Ngài đã nói với các môn đồ rằng: Ta đến đây một thân một mình, rồi một mình một thân ta sẽ ra đi. Huống gì Mạnh Trương đã để lại đời biết bao nhiêu tế bào trong xã hội nên anh ngập ngừng lưỡng lự:
Bùi ngùi nghĩ nghĩ suy suy
Tấm thân cát bụi ra gì ai ơi.
Và đâu đó tiếng chuông... không phải của Hemingway mà từ Bồ Đề Thiền Viện vọng lại làm cho Mạnh Trương giật mình ngộ ra rằng Sắc, Tướng đều là phù vân, đời người rồi sẽ qua đi như cánh hoa Phù Dung sớm nỡ tối tàn
Đời người như kiếp hoa thôi
Sắc hương chi lắm cũng rơi khỏi cành
Cuối cùng thì anh cũng nghiệm ra rằng, có sinh có diệt, có nhân có quả và cái nghiệp là tài sản riêng của mỗi người. Và anh mang nghiệp thơ từ khi lọt lòng mẹ, cất tiếng khóc đầu đời đã có thơ có nhạc bên trong tiếng khóc nhơn chi sơ tánh bổn thiện ấy. Bởi cái nghiệp nên anh yêu rất sớm khi mới 17 tuổi và cũng bởi cái nghiệp anh đã dính vào thơ năm 17 tuôi và khi anh yêu là anh đang làm thơ để gởi chút hương cho đời, những bài thơ bàng bạc cho đến bây giờ tuổi 79.

Cầu mong “Cụ" Mạnh Trương sáng tác nhiều hơn nữa để trả nợ cho đời mấy vần thơ và anh còn làm thơ, anh cón sống với chúng ta lâu hơn nữa để được tôn vinh MỘT NGƯỜI THƠ THỨ THIỆT.

Viết xong 3H15 ngày 04.10.2014.
             Thế Lộc