Chờ Người - thơ Thùy Châu
Năm tháng đó cây sầu về xây trái
Anh một mình gọi mãi tên người yêu
Vì không em đừờng phố xót xa nhiều
Vui chưa đến đã âm thành nhung nhớ
Quán vắng đó buồn theo từng hơi thở
Đứng lặng nhìn làn khói thuốc bay xa
Thiên hạ vui cười từng bước đi qua
Anh đơn độc có ai
đâu cần biết
Em không đến để chiều buồn da diết
Nhớ em hoài trong chờ đợi nôn nao
Đếm thời gian anh tự hỏi vì sao
Em như thế mà lại là như thế ?
Chiều công viên cô đơn từng chiếc ghế
Con chim buồn hót gọi những vì sao
Anh dõi theo từng dãy phố lầu cao
Chỉ bắt gặp những mắt nhìn xa lạ
Gió mùa Thu chợt nghe lòng buốt giá
Thèm vòng tay, hơi ấm, một làn môi
Em xa xôi và cứ
mãi xa xôi
Để anh đợi
chờ hoài em không đến
Anh tự bảo
anh đâu là Hồ - Dzếnh
Sao chạnh
lòng như thi sĩ ngày xưa
Dạo vẫn vơ nhìn nắng lại nhìn mưa
Rồi tự bảo : Gớm, làm sao nhớ quá !
Buồn theo anh, chiều công viên ghế đá
Cũng lặng chìm trong mưa bụi bay bay
Bước chân đi trong chốn thân quen nầy
Đâu xa lạ mà giờ như xa lạ
Trời vào Thu cây ven đừờng đổ lá
Giọt sầu đời
gỏ nhịp với thời gian
Nhớ nhung em sắp xếp lại thành hàng
Chất đầy kín lên hồn anh bỏ ngỏ
Em lở hẹn, anh về trời trở gió
Chợt hỏi lòng hay tình cũng mây bay?
Thùy Châu (18/7/2013)