Niềm Đau Phố Núi - thơ Tuyền Linh
Ba năm đóng tại Pleiku
Mà nghe như thể nghìn thu nhớ đời
Tình tôi ngút tận chân trời
Lòng tôi chôn kín tận nơi Biển Hồ
Ngày đi tình quá hư hao
Lìa xa phố núi nghẹn ngào tuổi xuân
Bốn mươi năm, nghĩ cho cùng
Chính là giấc mộng không cùng đời tôi
Em Pleiku, em Pleiku!
Phố xưa còn phủ sương mù hoàng hôn?
Mắt còn lóng ngóng tiền đồn
Lệ còn ướt đẫm đêm rền đạn bom?
Con đường rợp mát Quang Trung
Tình còn hò hẹn tan trường đợi nhau?
Hoa gạo còn đượm thắm màu
Đưa ta đến chỗ thề nhau am Bà?
Sung già chứng giám tình ta
Còn che bóng mát am Bà hiển linh?
Mấy mươi năm… nghĩ giật mình!
Vẫn đau đáu mãi khu gia binh buồn
Em chừ phố núi mờ sương
Còn trong ký ức Tơ Nưng biển hồ?
Bước chân ai gõ nhịp buồn
Con đường Hoàng Diệu vẫn hun hút sầu?
Ai về lối Phan Bội Châu
Cho tôi nhắn gởi niềm đau thông ngàn
Nửa chừng tình đã dở dang
Tôi treo nỗi nhớ lên hàng thông xanh
Chiến tranh ơi, hỡi chiến tranh !
Biết bao giờ mới buộc lành vết thương
Bốn mươi năm…nỗi đoạn trường
Còn nghe hiu hắt con đường tình xưa
Niềm đau nói mấy cho vừa
Ngờ đâu dâu bể đẩy đưa số phần
Mỗi người mỗi ngã trầm luân
Phô ơi, phố núi rớt từng giọt châu!
Chừ đây ngồi tận đỉnh sầu
Nhìn qua ngó lại, ôi màu tang thương!
Pleiku ơi, nỗi đoạn trường!
Ngàn năm tâm thức còn vương vấn tình.
Tuyền Linh
2014