Đà Lạt, Kỷ Niệm Xưa - thơ Hoàng Phụng Thiên
Thăm thẳm chiều buông nắng nhạt dần
Xuân về vắng lặng tiếng ai ngân
Đà Lạt hôm qua giờ đâu thấy?
Đà lạt ngày nay tiếng ẩn sầu!
Buổi sáng mờ, hơi
sương thấm sâu
Tôi đi thơ thẩn bên bờ ngâu
Chờ ai năm tháng chừ trôi mất
Chờ ai? Tôi chờ,
suốt đêm thâu!
Đi qua chốn củ tìm quá khứ
Cánh cửa ngày xưa đứng gác đâu?
Sáng chủ nhật, em đến đón tôi giờ đầu
Hai đứa cùng nhau xuống suối sâu
Tình yêu một thuở còn man mác
Ô
hay bây giờ nàng ở đâu?
Mãn khoá, nàng tiển tôi ra tuyến đầu
Chiến chinh năm tháng
ngập bể dâu
Tôi đi biền biệt từ Xuân ấy
Bỏ lại tình em lắm nỗi sầu!
Bao năm tàn khốc đến
quê hương
Áo trận bạc màu với gió sương
Yêu em mấy buổi tình tha thiết
Rồi mãi ra đi với
chiến trường .
Mỗi năm về thăm em vài lần
Tình yêu thương nhớ lệ em
ngân
Làm sao vui được đời quân ngũ
Non nước đang trong bước hành quân .
Thế rồi súng đạn anh đành buông
Không phải vì anh thua chiến trường
Vì đời canh bạc chơi thua nước
Nên đành phải bỏ, súng đạn buông.
Kể từ khi mất quê huơng
Anh vào tù tội đời mất hết
Mất cả em rồi em biết không?
Đà Lạt từ khi vắng anh rồi
Không còn duyên dáng của em tôi
Đến khi trở lại thì em đã ...
Theo vận an bài nước nổi trôi!
Đồi thông vi vút gió thông reo
Giờ đây mình tôi đứng trông theo
Giáng em nương gió vào trong áo
Tha thiết bay theo nắng Xuân cao.
Cô đơn
từ thuở mất tình yêu
Mất cả quê hương , tự lúc nào
Giờ đây nơi củ tìm dư ảnh
Lòng mình cứ thấy xôn xao
Thôi nhé! Vĩnh biệt tình yêu năm
tháng c ũ
Bốn mươi năm tìm lại giấc mộng đầu.
Hoàng Phụng Thiên
(Đà Lạt - một mùa Xuân)