40 Năm Sau 1975 - th ơ Huy Uyên
Em tốc váy cười tôi tóc râu trắng
hận tủi đời đen bạc bốn mươi năm
kể từ mùa xuân Saigon gãy súng
ở lại quân xưa không có lấy chỗ nằm .
Thời trẻ dại tôi thường làm thơ
yêu em với con tim đầy ắp máu
yêu quê-hương sông núi biển hồ
cõng thơ ra trận cùng đạn bom cuồng nộ .
Đến nửa đêm khuya chừng như thơ khóc
khóc cho tôi cho đất nước cho người
cơm áo kể từ khi đành bỏ cuộc
ai bên đường nằm chết thua cuộc chơi .
Đã tắt lối cắt rừng lùng giặc
đã mù đui đêm chong mắt đợi thù
thế mà bao nhiêu năm nào có khác
con ngựa hoang lầm lũi
cất vó suốt đông-thu .
Qua giêng ai che khuất trời xuân
súng đạn xưa công-hầu-khanh-tướng
nghĩa địa xưa san phẳng hết mộ phần
chừng trên đầu gió rít từng hồi tiếng đạn .
Đâu đây mắt người ngân ngấn lệ
tuổi già sao mãi xót nhớ sa trường
cơn mưa ầm ào trút lấp dâu bể
nên hôm nay
thơ buồn sau cuộc chiến bốn mươi năm .
Trong giấc mơ đi quanh quẩn Saigon
lớp lớp người súng cầm tay áo trận
một sớm một chiều lây lất nghĩa trang
đọng dấu máu hờn căm đêm rưng lạnh .
Em tôi ngày xưa còn tay vẫy
nợ chiến trường xưa trả lại cho người
thơ khóc tôi mà em nào thấy
mai người về khâm liệm cuộc đời tôi !
Huy Uyên