Đơn Phương - thơ Thùy Châu
Tháng hai nghe gió xuân về
Lung linh vạt nắng tóc thề ngang vai
Vườn ai vàng sắc hoa mai
Chao nghiêng bónhg nhỏ em ngoài mái hiên
Thương sao đôi mắt ngoan hiền
Đưa anh chết lịm vào miền mộng mơ
Bao chiều anh đứng bơ vơ
Nghe chim hót gọi trên bờ tường cao
Phố buồn ngỏ vắng xôn xao
Tương tư dáng ngọc lối vào nhà em
Con đường rợp bóng thân quen
Tay ai cửa sổ buông rèm thấy thương
Chiều nao mưa bụi vương vương
Em đi áo lụa bay dường như tranh
Lối về thoảng nắng vàng hanh
Tình ơi sao mãi mong manh tình buồn
Tóc em từng sợi tơ buông
Ru hồn anh lặng vào chuông nguyện chiều
Bao lần anh đứng cô liêu
Để nghe thương nhớ như triều sóng dâng
Em về có thấy bâng khuâng
Có nghe xao xuyến đôi lần không em ?
Hoàng hôn phố nhỏ lên đèn
Sương rơi lành lạnh lối quen giăng đầy
Chiều đi hun hút heo may
Cô đơn anh tựa vầng mây cuối trời
Yêu thương chẳng nói nên lời
Đơn phương anh mãi một đời đơn phương !
THÙY CHÂU (25/3/2014)