Mùa Xuân Đầu Xa Xứ - thơ Song Nhị
Lại
một mùa xuân về trên luống tuổi
Đường
cũ đã dài nhiều đoạn chia ngăn
Cũng
muốn thời gian dĩ vãng nguôi dần
Cũng
muốn về thăm người quen cảnh cũ
Thành
phố đó, chừ sương mù quá nửa
Hàng
cây buồn ngày tháng nhạt hương hoa
Những
người quen thân thuở ấy không ngờ
Không
gặp nhau thêm một lần ngắn ngủi
Em
còn đủ không bốn mùa thơ dại
Ta
còn băn khoăn với cuộc tình người
Ta
vẫn một đời không thể khuây nguôi
Những
nỗi nhục vinh những lần sống chết
Xứ
sở thân yêu vẫy chào giã biệt
Khung
kính mờ ảnh cũ cũng hương phai
Áo
bay qua chiều vạt nắng hao gầy
Từng
nỗi nhớ bỗng hằn thêm ray rứt
Dĩ
vãng đong đưa bờ môi chín ngọt
Giữa
những mùa xuân tuổi nhỏ dại khờ
Ta
nhớ về tự thuở ấy xa xưa
Con
chim hót quanh bốn mùa dã dượi
Em
hồn nhiên mòn hao trên luống tuổi
Mùa
xuân đi qua rất đỗi vô tình
Thơ
triệu lời anh dẫn dụ hồi sinh
Cây
nhân ảnh tuyết sương mờ đỉnh núi
Cũng
lại mùa xuân nhớ về nguồn cội
Nửa
phía sau lưng rêu phủ bụi mờ
Lửa
mặt trời soi nhật nguyệt hoang sơ
Niềm
ước vọng ngỡ già nua cổ tích.
songnhi