Cuối Năm Ở Sài-Gòn - thơ Huy Uyên
Mỏi mòn Sài-Gòn ly cà phê đắng nhạt
những người già bán vé số trẻ em đánh giày
chuyến xe cuối cùng đám ăn xin đen bạc
buồn nào hơn Sài-Gòn chiều nay.
Hạnh-phúc xô bờ quanh đây đảo điên
dĩ vãng lụy phiền,tương lai mù mịt
chết đi tiếng cười cuối năm quên tên
đốt leo lét đỏ ngọn đèn thần chết .
Những khuôn mặt người stress
lo sợ nổi đau tiếng thét nhục hình
người vợ ôm ảnh chồng thi hài dập nát
và rưng rức khóc
đứa trẻ trên đầu quấn trắng khăn tang .
Ngồi một mình ngậm ngùi
phiêu linh giang-hồ tứ chiếng
ly rượu đầy vơi quán nhỏ vơi đầy
những ánh mắt đăm chiêu
đã qua bốn mươi năm chinh chiến .
Sài-Gòn cuối năm đọc báo
những cái chết bóp méo ngậm tăm
bà con ở quê nghèo đói khổ
tìm lối nào thoát khỏi cảnh lầm than .
Vây quanh những trái tim người
những đòn thù kéo dài dai dẳng
từng khuôn mặt thây ma chết trôi
uất nghẹn quan tài lấp đầy số-phận .
Lời cám ơn Sài-Gòn bốn mươi năm đã chết
đêm trên cao khuất những ngôi sao
chạy quanh nỗi đau của đất
ngậm tăm, búng máu tuôn trào .
Huy Uyên