Sunday, February 1, 2015

Một Nơi, Đường Thoại Ngọc Hầu 
                                           - thơ Lê Mai Lĩnh













Nơi tôi đến mỗi ngày xếp hàng mua một vài lon gạo
Nơi tôi đến mỗi ngày đều đặn như chiếc đồng hồ
Báo hiệu thời gian
Nơi tôi đến mỗi ngày nhìn cái nốt ruồi để thấy đời còn dễ thương
Nơi tôi đến mỗi ngày với niềm âu lo, thấp thỏm
Thấp thỏm liệu cửa còn mở hay đã khép lại rồi
Thấp thỏm liệu gạo còn bán hay đã hết sạch
Thấp thỏm liệu cô hàng có cho mượn cái bao ni lông
Thấp thỏm liệu quân gian có nhanh tay đỡ nhẹ chiếc xe đạp
Nơi tôi đến mỗi ngày trở thành thói quen
Như mỗi sáng mai không thể thiếu tách cà phê
Và điếu thuốc lá
Như mỗi ngày vài trăm trang sách phải đọc
Và mỗi sáng mai, vài động tác thể dục phải theo
Nơi tôi đến mỗi ngày thân quen mà xa lạ
Tôi có nói gì đâu, ai có nói gì đâu
Sao như thể có điều gì lên tiếng
Trong lòng tôi. Vâng, để tôi hỏi lại xem.

Lê Mai Lĩnh