Một Thời Để Nhớ - Nguyễn Thị Thúy Ngân
truyện ngắn
Con
nhỏ chảnh chọe đó là hàng xóm và còn là đồng môn của tôi. Mỗi sáng đến trường
nó phải qua hai trạm gác chấn ngữ. 1/ - Nhà tôi ở đầu con phố. 2/- phải chịu sự
giám sát chặt chẽ của tay gác barie lớp cũng là tôi luôn. Tôi ghét nó bởi cái
tính
sãnh sẹ và cái giọng "Tám” chanh chua như hèm. Đi học chứ có phải đi xem
xi-nê hay đi biểu diễn thời trang đâu mà lúc nào nó cũng làm bộ điệu đàng thục
nữ. Con gái cả trường đều mắc áo dài chứ đâu riêng gì mình nó, thế mà nhìn nó
cứ thấy xốn xang con mắt. Đã vậy cái bản mặt lúc nào cũng vênh vênh kênh kiệu
ra cái điều ta con nhà giàu có. Mà nhà giàu thiệt đó. Nó sống với mẹ trong căn
nhà một trệt, hai lầu to tướng cuối dãy phố. Muốn vào nhà nó phải qua một cái
cổng bề thế sơn đen, cao bằng hai người chồng lên. Cổng được làm bằng những
thanh sắt vuông to như ngón tay cái khe nhỏ, đi ngoài đường khó thấy ở bên
trong. Không biết nhà nó giàu cỡ nào nhưng nghe đám bạn trong lớp bàn tán tôi
cũng thấy tò mò muốn khám phá. Không sao, tôi sẽ vào một dịp gần đây nhưng phải
vào một cách trang trọng.
Nó mới vào lớp tôi đầu
năm 11, chứ năm lớp 10 lớp tôi vẫn giữ nguyên sĩ số 40 cái đầu và cô
nàng chắc còn đang ở ẩn đâu đó. Hôm điểm danh đầu tiên, cô Hoàng Lan chủ nhiệm
gọi: “Hoàng Khả Uyên” làm 40 muơi cái đầu quay lại chiêm ngưỡng dung nhan nhân
vật mới. Nó không đẹp nhưng nhìn kỹ cũng dễ coi, nhất là cặp mắt cứ phảng phất
buồn. Đôi mắt ấy chẳng ăn nhập gì với cái bản mặt kên kên như con kền kền của
cô nàng.
Nó học trung bình các môn. Nói như thế thì cũng có
phần bất công bằng một chút. Có nghĩa là nó cũng giỏi một vài khiá cạnh khác
như vẽ chẳng hạn và “Tám” có căn cơ. Nó vẽ khá đẹp nên có dịp làm sổ sách hay
trang trí báo tường của lớp thì thằng Hải Linh lớp trưởng hay con Ánh Huyền lớp
phó văn thể mỹ phải huy động đến nó. Mà nó làm đâu ra đó rất đẹp là đằng khác.
Cái giỏi thứ hai là “ Tám” chua như giấm và đôi khi như thủ thế hoặc đang sẵn
sàng tấn công ai đó có ý nhắm vào. Nhiều lúc tôi cũng thấy tồi tội. Xong không
hiểu vì lý do gì mà cứ thấy mặt vênh vênh như bố vợ phải đấm của nó là tôi lại
nảy ý định “phá”, cho cô nàng chu cái mỏ nhọn hoắt lên tức tối. Ôi! Thấy mà hả dạ làm sao?
- Nè bà Uyên, bà cho tui mượn đôi gióng của bà đi? Tôi
khơi mào.
- Gióng nào, nhà tui đâu có mấy thứ đó - Nó quay xuống
trả lời.
- Có, tui vẫn thấy bà quảy nó mà. Bà cho tui mượn gánh
thử coi? Tui nói tưng tửng với bộ mặt như thật làm mấy thằng ngồi cùng bàn bắt
đầu cười hí..hí.
- Đã nói nhà tui hổng có mà, hay để về tui mượn bà già hàng xóm cho ông – Nó trả lời
thân thiện.
- “Chời ơi là chời” Mượn mấy bà thì noí làm gì. À….Má
tui! Ý không ..Tôi gãi đầu làm bộ đau khổ. Thằng Trương Ù thấy vậy đía nhào vô:
“ Ê, Khánh, mày mượn của bà làm gì trong lớp còn đầy đó. Hay mày muốn mượn
luôn: “ Em ơi đưa anh quảy giúp cho, chứ bên to bên nhỏ í..ì,..i chứ bên to bên
nhỏ.. anh tò mò xem chơi...” Thằng Trương cất giọng quan họ nhái làm
hai thằng trời đánhkees bên cười ồ lên. Bà chảnh chọe quay xuống lấy thước đánh
Trương ù. Nó né được, cái thước đánh xuống bàn nghe cái rầm. Cô Lan đang giảng
bài thấy vậy hỏi:
- Chuyện gì vậy Uyên?
- Không có gì đâu cô, em mượn cây thước nhỏ Uyên không
cho còn làm dữ. Thằng Trương đứng lên nói lấp liếm.
- Đúng không Uyên, các em không thấy cô đang giảng bài
sao? – Cô không tin hỏi lại với giọng
hơi bực.
- Không phải đâu cô, bạn Khánh đòi mượn gióng nhỏ
Uyên. Bạn Uyên không cho nên nổi quạu…Thằng Đông Gioăng chưa nói hết câu bị
thằng Khánh thúc cho một cái thật đau kèm theo câu: “Đồ cù lần”.
- Khánh, em mượn gióng làm gì, sao không để giờ nghỉ
rồi hỏi bạn mà làm ổn trong lớp. Các em không tôn trọng gì cả - Cô nói với
giọng hơi gắy gắt.
- Không phải cô à, Thằng Khánh đòi mượn đôi gióng nhỏ
Uyên mang trên vai ý. Thằng Đông Giăng bị thúc đau điếng tức mình khai ra cả
lớp quay sang nhìn, làm tôi quê dễ sợ. Mấy thằng ngồi dưới “xóm nhà lá” bắt đầu
nhao nhao… hiểu ý chúng phá lên cươi. Cô Lan cũng tủm tỉm. Mấy bà dãy bên được
đà chọc theo: “ Khánh ơi, mình cho bạn mượi nè, bạn chịu quảy hông…”? Giữa tiếng
cười vô tư của đám bạn, bà chảnh chọe mắc cỡ cúi gằm đầu còn tôi nhăn răng cười
trừ.
Bàn tôi có 4 thằng: - Tôi, đến thằng Đông “gioăng”,
tiếp thằng Trương ù, cuối bàn thằng Thái “duối” Bốn đứa tôi khá hiền so với đám
con trai trong lớp. Điều đặc biệt lớp tôi đứa nào cũng có một biệt danh. Cái
biệt danh này có khi được gọi thay tên cúng cơm cha mẹ đặt. Chúng cứ réo í ới
cái biệt danh ấy như ngày mở cửa mả. Nhiều đứa dễ tính cho qua. Còn đứa nào
không chịu thì la lối om sòm, lại còn rượt đuổi nhau tóe ống kèn nữa chứ. Đám
gà cồ đang mùa trổ giò háu đá và tán gái quần nhau dữ dội có khi còn gây ẩu đả.
Nói vậy thôi chứ đám trai phổi bò này hết hồi lại rủ nhau đá banh, tắm biển,
lại trêu chọc mấy đứa con gái trong lớp, chọc luôn cả đám nữ sinh các lớp lân
cận nên bị đám con trai lớp khác hăm he hoài. Chúng bầy nhiều trò phá phách,
tuần nào cũng bị ghi vào sổ “thành tích” để cuối tuần tuyên dương hay sáng thứ
hai lại đứng ê mặt dưới cột cờ.
Trong lớp còn một nhân vật nữa mà tôi không bao giờ
muốn đụng tới. Đó là “ Nàng tiểu thư” Nàng tiểu thư cũng là biệt danh lớp đặt
cho. Vừa hợp với hoàn cảnh và vóc dáng. Tiếu thư có thân hình cao dong dỏng, da
trắng trẻo có phần hơi xanh xao. Vì nàng được gia đình chăm chút kỹ càng, nhất
là không cho ra ngoài nhiều. Tiểu thư thật hiền, thật dịu dàng. Nhìn vào đôi
mắt hồ thu ấy tôi cứ như bị chết chìm trong đó. Không phải riêng tôi mà đám
con trai trong lớp, khối A – B dãy dối
diện cũng mê nàng đắm đuối. Nàng mong manh như sương khói, hơi tí là nước mắt
vòng quanh. Nàng có trăm ngàn lý do để được ưu tiên. Cả Thầy Ngộ dạy thể dục
cũng cưng nàng như trứng mỏng, vì chẳng bao giờ thầy bắt nàng chạy hay lăn, lê,
bò toài như các bạn khác. Lúc nào cũng Thầy ơi, thầy à… “ Hôm nay em đau bụng
cho em nghỉ nha Thầy” Nàng nũng nịu xin: - Ừ, con gái thì hay đau bụng bất tử
mà. Nhìn nàng xanh xao thầy còn quan tâm nói: “ Em vào trong mát ngồi nghỉ đi…”
làm mấy bà cùng cánh ganh tỵ. Nói thầy đối xử không công bằng. Tôi có cảm tình
đặc biệt với Tiểu thư nhưng chỉ đơn phương thôi. Nhưng rồi bí mật ấy cũng bị
phanh phui. Chẳng là bài thơ “Tương Tư” tồi viết cho nàng để hơ hênh sao đó hay
bị đám thằng Trương quỷ quái lục trong cặp táp mà nó biết được. Chúng bày đủ
trò để trêu trọc. Chúng đọc vè, chúng viết, chúng vẽ cả tranh biếm họa lên
bảng. Tiểu thư khóc thút thít một thời gian. Tim tôi đau như xát muối. Mà có
thằng đàn ông nào cầm lòng trước nước mắt của đàn bà, con gái nhỉ. Đến cả mấy
ông tướng trong lịch sử còn chịu thua thì thằng tôi có là gì. Tôi biết lỗi nên
không dám ho hé thêm kệ đám quỷ ấy bầy trò. Cứ thấy nàng xút xa xút xít tôi chỉ
dám len lén nhìn chứ không dám nói một lời an ủi hay có biểu hiện khích lệ dù
nhỏ nhất. Thật lòng mà nói tôi chỉ muồn đến bên nàng nói lời xin lỗi và thổ lộ
luôn lòng mình để nói được “ba từ” mà tôi dấu kỹ trong tim. Đã vậy lại thêm cái bà Thủy “ Cải lương” cứ
rêu rao hát đủ thứ bài tự chế khi có dịp thụân lợi. Có lẽ nàng hết chịu nổi trò
đùa dai của đám quỷ thứ ba nên giờ sinh
hoạt lớp cuối tuần nàng mét với cô chủ nhiệm:
- Thưa cô, các bạn trong lớp cứ cắp đôi em với bạn
Khánh “ lé” em hổng có chịu đâu – Nàng thỏ thẻ, chưa dứt lời cả lớp đã ồ lên
thích thú…wao..wa
- “ Chời ơi”- Tôi than thầm trong bụng. “Nàng không
chịu thì thôi, có thưa với cô thì nói tên tôi được rồi, sao còn réo luôn cái dị
tật bẩm sinh của tui ra chi cho thêm tủi thân vậy cà”. Chẳng là, đôi mắt tôi
nhìn hơi bị xiên xiên chút xíu nên mới có biệt danh là “Khánh lé kim” đó. Tôi rủa thầm: “ Nàng ngây thơ quá, tưởng rằng
cắp đôi với tôi - là tôi với nàng dính nhau không bằng. Nàng như công chúa, còn tôi thì giống mấy tay chăn
ngựa cao bồi trời Tây làm sao hạp, nàng lo chi cho mệt. Rồi làm như trên thế
gian này chỉ có mỗi nàng không bằng, cứ tưởng tôi thèm lắm vậy”- Tôi tự trách
mình- “Ai biểu mi mơ mộng cao sang để rồi thua một bàn công khai trông thấy.
Mặc kệ, thua ai chứ thua người đẹp thì nhằm nhò gì” Tôi nhe răng cười như mếu
và quay qua cầu cứu đám bạn cùng hội cùng thuyền thế mà chúng lại giả lơ. Tôi
ước đất nứt ra làm hai ngay tức thì cho tôi trốn cho đỡ xấu hổ. Bữa đó cái “mặt tiền” của tôi chắc bị xơ cứng
toàn phần. Nhất là cơ mắt và cơ mồm, nó mở to hết cỡ và trông giống hề Saclo
lắm hay sao mà tụi trong lớp càng nhìn càng cười, cười đến nghiêng ngả, cười
chảy cả nước mắt. Giờ sinh hoạt bị biến thành sân khấu ca nhạc, kịch, tấu hài
tổng hợp. Dư âm của nó kéo dài cho đến khi mùa phượng bắt đầu hé nụ.
Rồi năm 11 qua đi êm thấm. 41 cái đầu vẫn cùng nhau
vui đùa hay đành hanh nhau. Đám con trai hình như trưởng thành hơn. Thằng Hải
Linh đột nhiên thay giọng eo éo như con gái. Mấy thằng dãy bên như cao lên vài phân, vạm vỡ. Cũng có vài
thằng râu mọc lún phún trên cằm nữa chứ. Nhưng phải nói đám con gái mới là
trung tâm của vũ trụ. Chỉ có mấy tháng hè mà các cô nàng như đẹp hẳn ra. Mắt
các nàng long lanh hơn, dịu dàng hơn, nói năng cũng ý tứ hơn. Ôi! Đúng là thế
giới thiếu đàn bà thì cỏ cây hoa lá cũng chết hết, cả đàn ông cũng trở thành vô
tích sự. Các nàng đã làm cho nhiều chàng
trai trồng si sau mỗi buổi tan học. Tôi còn phát hiện chúng viết thơ tình hẹn
hò dúi vào tay nhau, hay giả bộ kẹp vào tập vở như vô tình. Bà sãnh sẹ cũng
thay đổi đến ngạc nhiên. Nó không còn gai góc hay xù lông nhím như xưa. Đôi mắt
nó cứ làm tôi thắc mắc: “ Với cái bản mặt ấy sao tạo hóa lại vẽ thêm hai cái
cửa sổ che rèm làm chi hổng biết…” Nó cũng làm tôi suy nghĩ ít nhiều, nhưng chỉ
một thoáng thôi. Một vài lần tôi bắt gặp nó len lén khóc không biết có chuyện
gì, mà từ cọp cái biến thành thỏ con bé nhỏ. Lạ thật - Hôm nhận được thiệp mời
sinh nhật nó tôi cũng háo hức chuẩn bị món quà nhỏ để tặng, chứ không lẽ đi ăn
sinh nhật lại vác cái mỏ đi không. Tôi nói rồi mà: “ Tôi vào nhà nó một cách
trang trọng, tức là có thiệp mời đàng hoàng nha” Quả là nhà nó đẹp và rất sang,
Vật dụng toàn đồ đắt tiền, Nhưng tôi thích nhất vẫn là dàn tường vi với những
cánh hoa màu hồng bé tí xíu mới đáng yêu làm sao. Tiệc tan, khi các bạn về tôi nấn ná ở lại muốn
khám phá dinh thự nhà nó, nhưng tôi nghe
đâu đó có tiếng khóc nho nhỏ. Tôi đi theo lên sân thượng thì thấy nó đang thút
thít.
- Có chuyện gì vậy Uyên – Đây là lần đầu tiên tôi gọi
nó bằng tên với giọng quan tâm.
- Uyên nhớ Mẹ - Nó trả lời
- Ủa, mẹ không về thăm Uyên sao? Tôi tiếp
- Không. Ba. Mẹ Uyên chia tay nhau lúc Uyên học lớp
10. Mẹ con Uyên dọn về đây ở. Bà mải lo làm ăn giao Uyên cho bà vú chăm sóc từ
nhỏ. Uyên sống với bà vú nhiều hơn sống với mẹ. Nhưng thật tình Uyên nhớ mẹ
nhiều lắm… – Nó tâm sự giọng vẫn đầy nước mắt. Tôi không biết nói gì hơn là nắm
lấy bàn tay mềm mại của nó. Nó để yên tay nó trong tay tôi, nhìn tôi như cảm ơn. Tôi chợt
phát hiện ra nó cũng đáng yêu biết bao.
Thế là chẳng còn bao lâu là đến ngày thi tốt nghiệp.
Mọi người chúi đầu vào học, vào ôn thi. Bận rộn quên cả chọc ghẹo nhau. Nhìn
đám bạn như chăm chút nhau hơn, thân tình hơn, yêu thương nhau thấy rõ. Cứ nghĩ
chỉ còn một thời gian ngắn nữa moị người phải chia tay, tâm trạng tôi thấy nôn
nao khó tả, vừa hồi hộp, vừa nuối tiếc. Cả các bạn khác cũng thế. Cả cô chủ
nhiệm cũng nói vậy. Những tập lưu bút truyền tay ghi laị bao kỷ niệm tuổi học
trò…
***
Hè đến phượng cháy đỏ sân trường. Tiếng ve râm ran từ
lúc bình minh rực rỡ cho đến khi chiều nghiêng nghiêng bóng. Tan trường mà
chẳng ai muốn ra về. Chúng cứ nấn ná ngồi lại bên nhau từng tốp năm, ba đứa. Có
tốp đông hơn. Các bạn rỉ rả chuyện trò không dứt. Có tốp còn ngồi dưới gốc
phượng nắm tay nhau nước mắt rưng rưng. Chúng làm như sau hè này là sẽ không
còn cơ hội để gặp nhau vậy. Còn một số bạn có tâm hồn thi sĩ cứ đi quanh trường
nhặt từng cánh phượng mâm mê, thẫn thờ nhìn trường, nhìn lớp đầy lưu luyến. Đàn
chim chuẩn bị xa bầy bin rịn chia tay. Sắp tới mỗi người sẽ tiếp tục theo đuổi
những ước lớn hơn của riêng mình. Một tương lai đang rộng mở phía trước. Xin chào đón các bạn mùa phượng tới với
sân trường giảng đường. Tạm biệt mùa ve
xôn xao.
Thúy Ngân
Bưu điện tỉnh Bình Thuận
ĐT: 0917 137.333