Thơ Xướng Họa - Trương Văn Lũy, Như Thu,
Văn Thanh, Sông Thu, Hữu Hảo, Phan Tự Trí,
Văn Thiên Tùng, Hoàng Phụng Thiên, Giáng Ngọc,
Trần Như Tùng
Văn Thanh, Sông Thu, Hữu Hảo, Phan Tự Trí,
Văn Thiên Tùng, Hoàng Phụng Thiên, Giáng Ngọc,
Trần Như Tùng
xướng
LÃO GIÀ THÍCH!
Sáu mươi bảy tuổi đã đi qua!
Lão thấy bản thân nỏ chịu già
Thích sống hài hòa không thoái chí
Thích yêu bình dị chẳng bôn ba
Thích ngày thủng thẳng vun trồng xới
Thích tối lai rai xướng họa ca
Thích luyện tính tình vui sống khỏe
Thích nguồn tráng kiện mãi theo ta!
Trương Văn Lũy
NGẠI CHI GIÀ!
Chớ đếm thời gian dẫu chóng qua!
Mỗi năm thêm tuổi trí đâu già!
Luôn hay tản bộ quanh bờ biển
Luôn tránh lượn lờ khắp quán ba(*)
Luôn nhắc đổi trao bài thể dục
Luôn mong học hỏi luật thi ca
Luôn yêu nhân loại không phân biệt
Luôn kết tình thân bạn với ta.
Như Thu
(*bar)
Tám mươi hai tuổi lẻ vừa qua
Tóc bạc mà sao chẳng thấy già
Sáng sớm cà phê, còn tính táo
Chiều tà bia rượu, vẫn tài ba
Tâm tình sảng khoái, ngâm thơ phú
Phong cảnh hữu tình, đàn hát ca
Mặc kệ tháng năm qua cửa sổ
Cái già vẫn đẹp với đời ta...
Văn Thanh
Thất thập mùa xuân đã lướt qua
Lạ thay, chẳng cảm thấy mình già
Vẫn làm thơ phú đều ngày một
Vẫn chuộng cơm canh đúng cữ ba
Vẫn thích dạo chơi vườn kiểng cảnh
Vẫn say thưởng thức khúc dân ca
Vẫn ham xướng họa cùng thi hữu
Vẫn nghĩ cuộc đời đẹp quá ta !
Sông Thu
Mấy chục năm trời đã trải qua
Từ khi bé dại đến hồi già
Ấu thơ bấu víu theo chân mẹ
Khôn lớn học hành nối nghiệp ba
Ngán ngẫm thời trai mê nhã nhạc
Oái oăm buổi lão khoái dân ca
Cuộc đời muôn mặt nào ai hiểu
Nghĩ ngợi càng nhiều chỉ mệt ta .
Hữu Hảo
Đếm đâu mà biết mấy xuân qua
Gió táp mưa sa ngấm tuổi già
Đất khách đường xa, chưa ngơi nghỉ
Quê người gánh nặng, mãi bôn ba
Khổ đau những tưởng nhăn cùng mếu
Đói lạnh chi màng hát với ca
Thoáng chốc đầu xanh đà bạc trắng
Trời sao chẳng thấu hết cho ta.
Phan Tự Trí
LÃO GIÀ
NÊN…
Lão tuổi ai từng trải nghiệm qua
Bao điều cần thiết dưỡng thân già
Nên vui đùa bỡn bên con cháu
Nên sống an nhàn lánh quán ba
Nên giữ tâm thanh rèn trí lực
Nên gìn sức kiện luyện thơ ca
Nên cười thoải mái vô tư lự
Nên quý thời gian đối với ta.
Văn Thiên Tùng
Thân già tuổi
lớn chẵng bôn ba
Bản chất từ xưa vốn hiếu hòa
Thỉnh thoãng đôi khi vui xướng họa
Thường hay lĩnh kỉnh uống khề khà
Nhà riêng thê tử vui đầm ấm
Thù tạc cùng nhau sống đậm đà
Cực phải xa quê vì khó ở
Lòng nầy mấy
kẻ hiểu cho ta .
Hoàng phụng Thiên
Phương xa sinh kế phải bôn ba
Cũng muốn chào huynh ngại ở xa
Ngớ ngẩn tàu bay đang nổ máy
Chần chờ chẵng thấy bạn chưa qua
Xa xôi nghĩa cũ nào phai lạt
Cách trở tình sâu
vẫn đậm đà
Mấy bận về thăm huynh sức khoẻ
Mong ngày gặp lại sẻ không xa .
Giáng Ngọc
Bảy bốn quăng đâu cũng thấy già
Trơ trơ chết hết
dể còn da
Lớp trên xương cốt đâu còn chắc
Phía dưới bồng bềnh có thấy hoa ?
Nhi nữ tình
nầy đành nuốt đắng
Anh hùng thấp thoáng hết xem qua
Khéo bàn
phí sức chi hay biết
Đất rộng trời cao
cũng thế mà. .
Hoàng Phụng Thiên
Đường dài bụi bặm mải băng qua
Non bảy từ mươi , hứ , muốn già.
Thích ngủ ngon đêm lèo giấc : tám
Thích ăn đẫy dạ miết ngày : ba.
Thích ngâm bài họa nghiêm mà học
Thích viết thơ
mời đọc tựa ca.
Thích vài chiếu nữa e tham , tội
Thích nhất yên lòng mụ của ta !
Trần Như Tùng
Uống lắm
men đời đã quá say
Hỏi còn
ai tỉnh nữa không đây?
Say
nhìn thế thái bao cay đắng
Say thấy
nhân tình lắm đổi thay
Say bởi
trời cao tay khó với
Say vì
đất rộng sức khôn quay
Say
hoài say mãi bao giờ tỉnh?
Say, tỉnh
xem chừng được mấy tay?
Không Tên
Nợ nước bao năm thẹn với lòng
Suốt đời ngang dọc chẵng trông mong
Ngủ say giấc
ngủ đời khôn biết
Ngủ mãi
quên mình thế cũng xong
Ngủ khi
cánh nhạn bay về tổ
Ngủ cả chiều
đông gió lạnh lùng
Ngủ gà ngủ gật đời say ngủ
Ngủ siết .ô hay có
biết không ?
Hoàng phụng Thiên
Qua cửa bóng câu mới thoáng qua
Tích chi cho xứng với duyên già
Để thêu nghĩa xóm no ngày tám
Để dệt tình làng ấm tháng ba
Để lắng tiếng lòng khi đối họa
Để bừng làn trúc lúc ngâm ca
Để khi nằm xuống lòng thanh thản
Để ngọn roi trời cũng né ta.
Phan Tự Trí
Ngày tháng không chờ cứ lướt qua
Sống sao cho xứng với thân già
Nên chi ngăn lưỡi nơi tùng bảy
Nên hãy kiệm lời chốn tụ ba
Nên phải giao lưu vì xướng họa
Nên thường
kết nối bởi ngâm ca
Nên luôn trao đổi trong tình nghĩa
Nên mãi khinh an ở với ta
Lê Đăng Mành