Thơ Tình, Một Thời Ngao Ngán - thơ Lê Mai Lĩnh
Sau mười năm nghe lại giọng ca Th ái Thanh
Trời Sài Gòn, cơn mưa đầu mùa mát rượi
Ly cà phê sữa đá, điếu apsara rất xịn
Tất cả, tất cả, trút nhẹ vai ta một ngày
Tất bật ngược xuôi, thế thời, cơm áo.
Nghe có chút gì như thể bình yên
Trong lòng ta, dẫu đang ngấm dần chất độc
Từ mũi tên em buông thả bắn vào
Trái tim ta, giữa một thời lao đao.
Liệu còn gì để nói với nhau
Liệu còn chi mà trách móc
Hãy trả cho nhau còn lại một mình
Ta suốt đời trái tim cô độc.
Hoan hô nỗi cô độc của thi s ĩ
Muôn năm nỗi cô độc của thi s ĩ
Đáng đời nỗi cô độc của thi s ĩ
Nhân danh Cha và Con và Thánh Thần
Amen!
Lê Mai Lĩnh