Đọc "Tạ Ơn Thơ"* - thơ Song Nhị
Gởi Lê Nguyễn
Đi làm về giữa đêm khuya vắng
đọc
“Tạ Ơn Thơ” bỗng ngậm ngùi
lịch
sử mới vừa trong chớp mắt
lòng
còn rướm lệ sáng ba mươi
Buổi
sáng ngày dài hơn thế kỉ
vết
hằn nhức nhối mãi trăm năm
bài
thơ thống hận dòng bi tráng
thời
đại quay cuồng giữa tối tăm
Dân
nước một lần đau cúi mặt
một
lần lịch sử lật sang trang
đời
tan tác loạn triều nghi đổ
xứ
sở nhân quần một bãi hoang
Nhớ
lúc bạn ghì tay súng gác
nằm
ven bờ bụi đợi trăng lên
bài
thơ ngâm khẽ trong đêm vắng
đạn
pháo giặc câu vọng tiếng rền
Nhớ
lúc Sài Gòn thoi thóp thở
đất
trời đen kịt một màu tang
biển
Đông sóng dội đời trôi giạt
xã
hội quay về thuở hỗn mang
Từ
đó ta đi cùng vận nước
thả
hồn phiêu dạt với vầng trăng
mấy
phương trời đất đời vô định
chân
bước đường thơ vẫn nhịp nhàng
Ta
đi tàn lạnh bầu tâm huyết
ngậm
khúc hàm ca hổ nhớ rừng
nhốt
chí bình sinh vào tủi hận
ngang
tàng trong cửa hẹp lao lung
Ta
đã chung nhau thời khổ nạn
bên
trời hiu quạnh chốn thâm trung
rừng
giang ruộng đỉa hầm phân ấy
địa
ngục trần gian chốn tận cùng
Ta
đã từng phen thoi thóp thở
vịn
thơ đứng dậy giữa điêu tàn
núi
rừng Việt Bắc từng im nín
nghe
tiếng thơ tù dội tiếng vang./
Song Nhị
---------------
(*)
tựa đề bài thơ của Lê Nguyễn