Hoa Gạo Trường Xưa - thơ Thùy Châu
Chiều cuối Xuân về thăm ngôi trường nhỏ
Hoa gạo buồn rơi rụng
phủ đầy sân
Chùa nơi xa vang vọng tiếng
chuông ngân
Đem tôi về một thời thơ dại cũ
Giòng kỷ niệm bao năm từng
ấp ủ
Chợt vỡ òa cho hồn dậy
nhớ nhung
Ký ức xưa bao hình bóng
chập chùng
Áo ai bay dịu
dàng trong ngày gió
Quên làm sao bước nai vàng
lối nhỏ
Giữa ráng chiều như
tranh đẹp trong mơ
Nhớ thương ai lặng lẽ đứng bên
bờ
Ôm sách đợi sang chuyến đò lần cuối .
Câu thơ ai cho lòng nghe tiếc nuối
Thế là rồi hoa gạo rụng chị ơi! (*)
Gạo rơi rơi cho phượng
thắm khung trời
Cho xa cách hai bờ ni với nớ
.
Đứng nơi đây mà
nghe từng nhịp thở
Của một thời hoa mộng
đã ra đi
Của ngây ngô ngày tháng đẹp
xuân thì
Yêu vụng dại và một đời nhung nhớ .
Gạo bay bay
nghe dường đang nức
nở
Đỏ thắm màu như dáng vỡ con tim
Đẹp đau thương cho tôi mãi đi
tìm
Cành hoa gạo ủ ấp ngày
mới lớn .
Bên kia đường cánh phượng
buồn nở sớm
Thấp thoáng về ngày tháng
của chia ly
Người xưa ơi nghe lành
lạnh bờ mi
Nước mắt...không , hạt
mưa xuân về muộn !
(*) Thế là chị ơi rụng bông hoa gạo.
Thùy
Châu (14/01/2015)