Đời Phố - thơ Phan Minh Châu
Tháp luống tuổi và giòng sông luống tuổi
Nước sông Ba ôm nổi nhớ sang ngày
Trầm tích chở che
Chầm chậm cứ mỗi ngày qua phố
Tháp trở mình sau mùa trăng vỡ
Để đất hằn vết cắt bổng xanh hơn
Những cây cầu khỏa thân
Trắng mơn mởn chãnh đời con gái
Tuổi tháng năm mềm mại
Trườn mình gieo lễ hội đêm xuân
Phố đăm chiêu
Tiễn những con tàu
Người khách lạ neo mình ở lại
Đôi mắt chùng theo bước chân sâu…
Tiếng nhac xập xình về đâu ?
Những quán cà phê cỏ
Hồn nhiên thách gió
Và bảo giông tãn mạn chờ mùa
Đuổi nhau về trên những cánh đồng mưa
Tiếng chuông điểm nóc nhà thờ
Chân người vội vã bên bờ áo cơm…
Phiên chợ tinh sương,
Mẹ quang gánh quàng đời con trẻ
Cha xe lô cút kít dặm trường
Sấm lao xao
Xé toạc những con đường
Dù xanh ,dù đỏ
Những cơn mưa mây mẩy neo ngày
Choàng kín đôi vai
Chóp Chài lặng lẽ
Tiếng kinh cầu bâng quơ
Chúng sanh về lại
Nuôi cánh đồng tuổi thơ
Bốn trăm năm
Đất Phú chuyễn mình
Những gam màu tĩnh lặng
Mùa Xuân
Phan Minh Châu