Bên Trời Hoa Gạo Đỏ - thơ Huy Uyên
Em, tháng ba mùa hoa gạo đỏ
hoa chiều rồi ai còn nhặt cuối sông
đỏ màu trời chạy quanh nỗi nhớ
ký ức trôi hoài mãi tháng năm .
Em, thiếu nữ mơ: hoa nở, hoa tàn
em chậm bước trên con đường sỏi đá
qua rồi thời hoa phủ sắc trời xuân
hẹn hò cũ cũng phai theo đời lá .
Hoa đỏ, giếng nước, mái nhà, ngói đỏ
em dang tay hái lửa giữa trời
gởi tình trao tháng-tư-giông-bão
thế là rụng bông hoa gạo chị ơi !
Mùa về hoa nở đỏ sân chùa
tình đã trao cho ai ngày ấy
bên nhau triền núi làng quê
gắn lên tóc em chùm hoa
ngày xưa hai ta từng hái .
Mong manh hoa đỏ rét nàng Bân
em chia mang đông về trong mắt
em nồng thắm tình hoa cũ Mộc Miên
hương dịu dàng môi hôn ngọt mật .
Ngủ quên rồi của thời xa lắc
bước chân ai thả bến nước đầu làng
chiều yên bình nghiêng treo sợi bấc
ngẫn ngơ ai nhớ một mối tình .
Thôi em hè đã đến làng quê
con đường soi bóng ai thắm mát
đỏ góc trời ruộng lúa triền đê
ao mùa hạ,lúa xanh
thời con gái thôi rồi bay đi mất .
Em từ Xìn-Mần chở hoa về phố chợ
con đường xưa hoa gạo khép vào hồn
em chìm khuất trong tôi nổi nhớ
kỹ-niệm đầy đậu kín môi hôn .
Em về tháng giêng vờ bay cùng lá
tôi bên đường thơ thẩn chờ mong
xin chậm hái những bông hoa thắm đỏ
em hai mắt có đuôi sao đẹp vô ngần .
Theo giấc mơ buồn mùa hoa-pơ-lang
rót tim ai mịt mờ chôn ký ức
tôi thắp bên em ngọn lửa cháy lòng
tuổi thơ đi rồi còn ai đứng khóc .
Bên ao hoa còn soi bóng
sắc xanh,hoa đỏ lạc vùng trời
bể dâu người đi rồi chợt đến
chết lòng quê cũ
hoa gạo tôi ơi !
Huy Uyên