Trúc Thanh Tâm và Sáu Mươi Năm - Trần Minh
Tạo
Trúc Thanh Tâm |
Một
đêm, đơn côi ngồi giữa đất trời Sài Gòn, sau khi vừa bỏ lại sau lưng những vòm
đèn đỏ xanh luôn lóng lánh nhộn nhịp qua lại nói cười nhiều giai nhân, mỹ nữ
“trong ngọc trắng ngà”, nhà thơ Trúc Thanh Tâm cảm thấy lòng u buồn ray rức
khôn nguôi, bèn ngả lưng thả hồn theo bao làn khói thuốc đang rủ nhau dang đôi
cánh mỏng bay bay về vùng cô lẻ u sầu, định tìm kiếm vài câu thơ kết toán lại
khoản yêu đương nơi cuộc đời vừa tiến vào hàng “lục thập nhi nhĩ thuận” của
mình thì lại không sao thốt ra được thành câu, đành nhắm mắt lắng nghe căn nhà
bên cạnh vọng tới một điệu nhạc buồn sâu thẳm. Nhưng rồi, lòng trí bổng vụt
sáng lên niềm liên cảm tuôn trào từ tận vùng vô thức từng có nhiều điều đã bị
lãng quên. Bốn bài thơ cũ, từng được sáng tác vào những khoảnh khắc khác nhau
trong đời chợt hiện về, khiến nhà thơ Trúc Thanh Tâm có cảm giác như đang nhìn
thấy lại đôi tà áo cố nhân cùng mái tóc thề lộng gió vừa lướt qua khung cửa nhớ
nơi lòng.
Vậy là
bài thơ SÁU MƯƠI NĂM ra đời, được kết nối, tái tạo từ từng cặp nằm trong bốn
bài thơ với đầy đủ diện mạo về tình ý và thi ảnh rất riêng biệt và độc lập. Có
thể nói, chẳng phải đang sống gần chân núi Sam, cùng lúc ở ngay bên vùng thượng
nguồn hữu ngạn sông Hậu, nơi bốn mùa linh khí âm dương, thủy thổ luôn vần xoay,
vận chuyển giao hòa, cảm ứng sinh sôi nẩy nở liên tục vào lòng người mà “thần
giáng hạ ” rồi sau đó là “thần nhập” vào anh khiến nẩy ra bài thơ nói trên. Tất
cả chỉ vì, xưa nay, thơ của Trúc Thanh Tâm, cũng như nơi bao người làm thơ
khác, luôn có một “mẫu khái niệm gốc” về cuộc đời, được khái quát lại từ những
những buồn vui, trăn trở nhớ thương suốt hơn nửa thế kỷ xuôi ngược giữa trần ai
nên nhiều “tử số” xúc cảm, suy tư dễ tìm tới nhau để làm ra những phối hợp liền
lạc mới mà vẫn đầy đủ phẩm chất của một bài thơ tựa như vừa sáng tạo lần đầu.
Quả là một linh động mầu nhiệm của chữ nghĩa nói chung và trong thi ca nói
riêng. Tuy nhiên, như trên đã nói, nó chỉ là sự tái tạo nhạy biến từ một mảnh hồn
thơ cố tình tạm quên trong phút chốc những cần mẫn quay quắt nơi mũi tên sáng tạo
luôn khát khao bay mãi về phía khu rừng đột phá chứa bên trong muôn vạn con thú
hoang thẩm mỹ tinh khôi đang chờ được bắn hạ đến tận cùng.
Trân
trọng giới thiệu ra đây bài thơ SÁU MƯƠI NĂM của nhà thơ Trúc Thanh Tâm, kèm
theo 4 bài thơ có liên quan trong sự đột sáng tái tạo nói trên nơi anh vào một
đêm ngập đầy niềm đơn độc u hoài, bảng lảng chút chua chát, ngậm ngùi giữa bao
giai điệu sắc màu nội tâm luôn sâu lắng êm đềm trang nhã.
Trần Minh Tạo
(Sa Đéc)
SÁU MƯƠI NĂM
Bên hiên dấu cũ, trăng rằm
Áo xưa chưa hết hương thầm người xưa
Bây giờ cũng dưới hiên mưa
Đâu còn màu áo ngày xưa tôi chờ
Sáu mươi năm, một hồn thơ
Tôi cho và nhận, tôi chờ và mong
Đời chưa hết nỗi nhọc nhằn
Khi mà hạnh phúc tính phần trăm yêu !
TRÚC THANH TÂM
Ngậm ngùi qua giấc chiêm bao
Hồn ta ray rức mưa rào cuối năm
Bên hiên dấu cũ, trăng rằm
Áo xưa chưa hết hương thầm người xưa
Thời gian dấu chấm, hững hờ
Đâu màu mắt tháng giêng mơ, gió lùa
Ninh Kiều em gái Cần Thơ
Hậu Giang thương nhớ, tình chờ trăm năm !
Cần Thơ, 1966
2. HOÀNG CÚC
Tôi về trú dưới hiên mưa
Nhà bên hoàng cúc cũng vừa trổ bông
Sao em lại mặc áo hồng
Sao không áo của ngày hong tóc chiều
Tôi về buổi đó buồn hiu
Nhà em cửa đóng, gió reo cổng ngoài
Mình tôi và lá thu rơi
Ơi, màu mắt đợi tím trời nhớ nhung
Tôi về nghe giọt mưa lòng
Bên nầy sông, bên kia sông mịt mờ
Bây giờ cũng dưới hiên mưa
Đâu còn màu áo ngày xưa, tôi chờ
Tôi về làm kẻ trễ đò
Nhà bên Hoàng Cúc cũng vừa sang sông
Ngoài trời mưa, mưa trong lòng
Mùa thu đẫm ướt một dòng thơ đau !
Vĩnh Long, 1986
3. ĐI GIỮA MÙA XUÂN
Người đi hồi tháng chạp, mưa
Tôi về bến cũ, sông xưa lở bồi
Mà như trời đất và tôi
Vẫn còn trăm mối nợ đời trả vay
Người đi gió bấc lạnh vai
Tôi về theo cánh én bay xuân chờ
Sáu mươi năm, một hồn thơ
Tôi cho và nhận, tôi chờ và mong
Tôi còn riêng một dòng sông
Tôi còn riêng một bao dung bên đời
Luân hồi thơ vẫn bên tôi
Tình yêu, người nợ với người, tình yêu !
Châu Đốc, 2008
4. HẠNH PHÚC TÍNH PHẦN TRĂM
Sáng ra được thấy mặt trời
Dưới cao ốc, những bóng đời xô nghiêng
Xa tình, vời vợi cánh chim
Bỏ quên ta với dáng đêm rập rình
Em gieo neo, giữa chợ tình
Mà nghe mưa rớt long lanh, phận đời
Đói - no - dan díu - hẹp hòi
Phấn son đâu dễ đắp bồi cho nhau
Trái tim em vắt lệ sầu
Ta như lạc lõng giữa cầu ăn năn
Đời chưa hết nỗi nhọc nhằn
Khi mà hạnh phúc tính phần trăm yêu !
Sài Gòn,
2011
TRÚC THANH TÂM