Th ơ Làm Buổi Cuối Năm - thơ Viễn Thám 22
Ta có một thời trấn sơn, bình hải.
Khi lên núi cao, khi xuống đồng bằng.
Đời lính gian lao chưa hề oán giận.
Không phút sờn lòng, không ngại khó khăn.
Ta có những lần băng đèo, vượt suối.
Núi thẳm, rừng sâu,t uyến lưả bão bùng.
Mòn gót giày saut, bạc màu áo trận.
Theo bước người xưa học chí anh hùng.
Ta có những ngày, những tháng Pleiku.
Những sáng mù sương, những tối âm u.
Những lúc di quân, những lần đóng trại.
Đời lính nhọc nhằn khi trấn biên khu.
Trót mang trên vai tam sơn nhị hà.
Cứ thế lên đường vui bước xông pha.
Ngâm câu : Hai sông giao kề ba núi.
Đi có về không nào khác Kinh Kha.(*)
Chiến trường hiểm nguy bao lần đụngtrận.
Thắng bại , hơn thua : mạng sống chỉ mành.
Những lúc băng rừng mù tăm mất tích.
Ngày về phố phường trông tưạ dã nhân.
Nhưng nỗi đau nào bằng ngày mất nước.
Nỗi đau nào bằng khi súng lià tay.
Nghe lệnh đầu hàng tưởng mình mơ ngủ.
Miền nam bỗng dưng không cánh mà bay.
Rời lính tan hàng không ngày giải ngũ,
Áo trận thay bằng tấm áo tù binh.
Khổ nhục tù đày bao năm lao ải.
Nhưng lính làm sao quên thuở chiến chinh?
Nay ta lang thang sống ở xứ người .
Sống đời lưu vong dở khóc , dở cười.
Ta có quê hương mà đành biệt xứ.
Mỗi độ xuân về lại nhớ chơi vơi.
Hôm nay cuối năm bên ngoài giá lạnh.
Có lạnh hơn không cái lạnh trong lòng?
Có lạnh như ta mỗi lần nhớ lại.
Chiến cuộc qua rồi sao vẫn hoài mong !
Viễn thám 22
December 31, 2012
(*) Hắc tam sơn , bạch nhị hà.
Hai sông ba núi giao kề.
Ngày đi thì có , ngày về thì không !