Thương gửi những người con gái Đông Hà.
Riêng tặng Ngọc Diệp, cô em chồng xinh đẹp nết na
Em, cô gái Đông Hà môi hồng thắm đỏ
Em, một khoảng trời niên thiếu đạn bom.
Em sinh ra giữa vùng hỏa đầu giới tuyến
Em chưa một ngày có được bình yên.
Em cứ thế lớn lên hồn nhiên như cây cỏ,
Em giữa bao nỗi niềm biến động âu lo.
Em, một đóa hoa giữa vườn tích cổ,
Sắc vẫn tươi hồng, nét vẫn kiêu sa.
Dù đạn bom rền bên tai ngày tao loạn,
Gió lửa, mưa gầm cơn nắng rát da.
Nơi chốn quê nghèo đất cày sỏi đá,
Đồng hoang cỏ cháy nương rẫy khô cằn.
Ngày nắng hạn nước giếng chắt từng giọt
Bàn tay cha khô cứng dấu chai sần.
Quang gánh nhọc nhằn mẹ chạy ăn từng bữa,
Khốn khó nuôi nhau gian khổ biết bao ngày.
Mẹ thường nhắc về em cô con gái nhỏ,
Nết na ngoan hiền biết thương mẹ kính cha…
Này em cô gái đẹp Đông Hà ngày ấy
Phiêu bạt phương trời xa có ray rứt nỗi nhớ nhà?
Còn nhớ còn thương tuổi hồng ngày thơ dại
Có còn trong em lung linh con gái một thời?
Phan Thị
Mỹ Lệ