L ương Quyên - Sương Biên Thùy
Một
Đúng sáu mươi năm về trước, có một bóng hình Lương Quyên đã
in dấu lên tim tôi, hồn tôi.
Bây giờ, sáu mươi năm xưa, tim tôi, hồn tôi là một trang giấy
trắng
Mà bóng hình Lương Quyên là một vết son chói đỏ
Rụng xuống hồn tôi, tim
tôi.Mà bóng hình Lương Quyên là một vết son chói đỏ
Nói như thơ Phùng Quán:
" Yêu ai cứ bảo là yêu
Ghét ai cứ bảo là ghét
Dù ai ngon ngọt nuông chiều
Cũng không nói yêu thành ghét
Dù ai cầm dao dọa giết
Cũng không nói ghét thành yêu.
Từ đấy người lớn hỏi tôi
Bé ơi bé yêu ai nhất
Nhớ lời mẹ dặn, tôi trả lời
Bé yêu những người chân thật
Người lớn nhìn tôi không tin
Cho tôi là còn vẹt nhỏ
Nhưng không, những lời dặn dò
In vào trái tim của tôi
Như trang giấy trắng tuyệt vời
In lên vết son chói đỏ."
Mãi đến hôm nay, sáu mươi năm sau
Trong trái tim tôi, hồn tôi
Vẫn còn vết son chói đỏ
Là bóng hình Lương Quyên.
Hai
Mùa hè Huế
Nhưng chưa phải là mùa của bãi trường, xa lớp, bỏ thầy, bỏ bạn
Mùa của những lưu bút ngày xanh hay mùa của những nắm tay lệ
nhòa
Mùa của hái hoa ngoài bến sông, hay bắt bướm trong thành nội.
Mùa vẫn còn của áo trắng đến trường, cặp sách đen, nón bài
thơ, đôi guốc mộc, đến trường.
Chính vào cái lúc chấp chới giữa đến và đi của một niên khoá
ấy,
Tôi bắt gặp bóng hình L ương Quyên
Đó là một chiều mùa hạ
Của Huế, rất Huế
Làng là Kim Long, nhà là mái ngói
Chung quanh là hàng hàng lớp lớp tre đan kín bọc bao.
Một bóng hình thướt tha như bướm, lượn lờ như ong và lãng
đãng như mây, như gió từ ngoài cổng bước vào.
Một bóng hình trắng áo, trắng quần, trắng nón, trắng guốc, cặp
da đen và quai nón đen.
Sau lưng là một hàng tre xanh làm nền, như hậu cảnh cho bức
tranh tĩnh vật.
Bóng hình đó, sau này tôi mới biết, đó là bóng hình L ương Quyên
Đã in lên hồn tôi trang giấy trắng với vết son đỏ chói dấu yêu hạnh phúc.
Tôi chỉ biết thế và tôi cũng được chỉ có thể là tài sản quí
giá nhất của một cậu bé nhà quê theo người ông nội từ Quảng Trị vào Huế vấn an
sức khoẻ Cụ Thương .
Cảm ơn Cụ Thương đã cho cháu dịp may trong đời, là đã ghi đầu
lại trong ký ức mình và cất giữ mãi trong hồn mình bóng hình Lương Quyên.
Cái bóng hình Lương Quyên đó theo tôi đúng sáu mươi
năm xưa nay, trên mỗi từng cây số, giữa chiến tranh cũng như lúc từ đấy, sau cuộc
chiến
Lúc đói, bóng hình Lương Quyên là thực phẩm trần gian.
Lúc khát, bóng hình Lương Quyên là nguồn nước Cam Lồ qua cơn khát bỏng.
Cảm ơn ai, biết cảm ơn ai?
Rồi một tình cờ, nàng tiên hiển hiện ngoài sức ước mơ.
Rồi không chút tình cờ, nàng tiên theo hoài hoài trong giấc
mơ đời chín nõn.
Cảm ơn bà tiên của tuổi thơ tôi.
Cảm ơn bà tiên của tuổi tôi
xế chiều, bóng đổ.
Nhưng trong tôi, bóng hình Lương Quyên mãi mãi vẫn là bóng
hình Huế, mùa hạ Huế, nón lá bài thơ...(sao không cho tôi để thơ),
áo trắng, quần trắng, guốc bach, cặp da đen, quai nón đen.
Bốn
Vậy có thơ rằng:
Chào Nàng, tôi biết gọi là chi
Nêu cao quá, còn chi mô lãng mạn
Còn chi mô thi sĩ
Gọi ngang nhau, cũng là không tiện rồi
Gọi thấp hơn, lại là điều khó lòng, cấm kỵ
Thôi thì,
Hãy cứ là biền biệt cách xa
Hãy cứ là cho Chính ghi mãi bóng hình Di xưa trong ký ức
Amen.
Sương Biên Thùy
Cuối đời, ghi lại một ký ức đẹp
20/12/2014