Mưa Giăng Ngoài Trời, Mưa Ướt Trên Vai
- thơ Nguyễn Trãi
Mưa giăng trắng xoá khung trời
Ướt
sủng kỷ niệm rồi bời tim tôi
Ngập
ngừng em nói chia phôi
Ngày nào thưở ấy để rồi thương đau
Mắt
em đẫm nét u sầu
Nhạt nhoà nước mắt tình đầu ly tan
Quay lưng em vội sang ngang
Làm dâu lạ xứ ngỡ ngàng biết bao
Ba
năm vùi dập má đào
Đêm nghe ray rức chốn nào tình xưa
Giờ
chừ cũng vẫn dưới mưa
Em
về gặp lại như vừa biết nhau
Mắt em cũng vẫn đeo sầu
Cũng dòng nước mắt tràn mau lăn dài
Gục
đầu đẫm lệ ngang vai
"Anh ơi em khổ em sai mất rồi"
Chợt
nghe đứt ruột tim tôi
Mưa giăng trắng xoá bờ môi nhạt nhoà
Con tàu có bấy nhiêu toa
Thân tôi đã lở
một toà riêng ai
Phải
chi ngày ấy một hai
Đừng
theo danh vọng không phai tình đầu
Giờ chừ lỡ bước qua cầu
Đắng
cay đành chịu giãi dầu nên cam
Phải
chi ngày ấy đừng tham
Phải
chi ngày ấy đừng làm khổ nhau
Nguyễn Trãi