Em, Mùa Đông Đà Nẵng - thơ Huy Uyên
Em qua sông Hàn cùng gió
hương bưởi ngủ đông trên vòm lá bay
hiên đời ai hắt bóng sầu bếp lửa
tôi đứng một mình bên sông đêm nay .
Đà-Nẵng bao năm xẻ chia tình đầu
hoa lắt lay dặm chiều in bóng
thôi em mang hoài quá khứ bể dâu
môi thôi hồng xưa sông dài bể rộng
Chiêm bao nơi xứ người lưu lạc
khóc cười chi phiên khúc thế-nhân
đứng nhìn quanh đây chợ chiều trôi dạt
nẻo Ngũ-hành-sơn xa xót cháy lòng .
Em buồn cậm bước sân ga
con tàu kéo hồi còi từ biệt
bỏ Đà-Nẳng đi có không về
có nặng lòng se buồn tưởng tiếc .
Tôi, chiều đông rét quán cà-phê
bổng rưng buồn tháng ngày qua vội
ngoài đường rã rích mưa rơi
thương em
gió sương một đời con gái .
Ai ngoài kia mắt đăm giá buốt
mây trên trời về đâu lang thang
mưa mưa phố đêm rã rích
thư gởi em chỉ có chuyện buồn .
Ngồi gởi sầu ai lên tận cột đèn
hồ dễ mưa và se lạnh
góc phố nào tôi dấu trời sương
ngỡ chiêm bao mà quên rồi quê quán .
Em bên trời khăn quàng mùi bấc
mai kia thôi có phải em về
cầm trong mưa sao không nói hết
mắt muộn màng đổ lệ cay se .
Giữa Đà-Nẵng gởi tình trôi đâu
hè phố xưa chân em vàng lá đổ
dấu tình ai trên nóc nhà thờ
lạy Chúa ngôi ba sao quá tôi nhớ .
Bao năm hoa nở quay về núi
bỏ lại bên trời chút tình nhau
em đi Đà-Nẵng chìm mắt phố
tôi nhớ em dài mãi xưa, sau .
Huy Uyên