Người
Gác Tù và Điều Hạnh
Phúc Ngộ Chứng
- thơ Song Nhị
- thơ Song Nhị
Đoàn
người trở về
từ
rừng núi
từ
vực sâu
từ
hồng hoang
từ
bán khai man rợ
Họ
tìm thấy ở đó
giữa rẫy nương bìa rừng
giữa rẫy nương bìa rừng
một
mái nhà nền đất mái tranh
mấy
dãy bàn ọp ẹp
từng
hàng ghế chông chênh
Đời
bỗng dưng rộn ràng tở mở
xôn
xao những cuối tuần
người
vợ gặp lại chồng
đứa
con gặp lại cha
những
đứa bé lần đầu gặp mặt bố
những
bà mẹ lưng còng tóc úa
tìm
gặp lại thằng con
những
tiếng nói nấc nghẹn lưng chừng
những
dòng nước mắt tuôn
từng
trái tim phập phồng òa vỡ
Ở
đó
những
cặp mắt trao nhau
ân
tình bốc lửa
có
những cái chạm tay
cảm
xúc rung lên từng nhịp thở
theo
luồng hơi
tóc
bay
Rạo
rực hơn phút đầu đời luyến ái
những
đôi vợ chồng hơn mười năm gặp lại
ba
mươi phút thăm nuôi
mười
năm chờ đợi
một
phút giây
một
đời người
nơi
nhà thăm nuôi
-
túp lều hạnh phúc!
Ở
đó
có
tiếng cười hòa trong tiếng khóc
có
hũ muối. bọc đường. viên thuốc
có
ký gạo. gói mì. bịch ớt. hũ tiêu
từ
tấm lòng bà mẹ chắt chiu
từ
trái tim người vợ hiền
tận
tụy
thương
yêu
tháng
ngày dành dụm
Ở
đó
có
phút giã từ bịn rịn
có
phút chia tay không bến hẹn tương phùng
người
khuất mờ sau lớp sóng đại dương
người
vĩnh viễn ven rừng quê ở lại
Ở
đó
người
gác tù tự hỏi
trăn
trở
nghĩ
suy
nghĩ
về từng khẩu hiệu huênh hoang
ba
đời cố nông
ba
đời ở đợ
Vinh
quang trong mảnh áo vàng
tiếp
đời cùng khổ
Không
nghĩa phu thê
Không
tình phụ tử
Đạo
đức nhân luân vô sản cả linh hồn
Ở
đó
người
gác tù nhìn thấy giả chân
bỗng
ngộ chứng ra điều hạnh phúc.
song
nhị
(trích
“Tiếng Hót Loài Chim Di”)