Một Thoáng Xưa - thơ Thy Lệ Trang
Cảm hứng từ mối tình hư cấu của cô hầu
người Nhật với cựu Ngoại Hầu Cường Để
Thẫn thờ góp nhặt mảnh tình rơi
Gửi gió trao ai tận cuối trời
Lầu vắng -ngậm ngùi trăng lẻ bóng
Biển chiều- thầm lặng sóng xa khơi
Sao sa...mờ mịt đâu là lối?
Thuyền lạc...bềnh bồng chẳng đến nơi
Biết thế mà sao lòng vẫn đợi
Hạc vàng đã khuất tự bao đời!
Hạc vàng đã khuất tự bao đời!
Còn lại ngỡ ngàng, chua xót thôi
Muốn nén niềm đau- sầu chửa cạn
Tìm quên nỗi nhớ- tiếc chưa vơi!
Nến tàn, trang sách còn rưng lệ
Mực lạnh, hồn thơ mãi nghẹn lời
Ai bảo thời gian nhòa tất cả?
Muôn ngàn kỷ niệm chập chùng rơi!
Muôn ngàn kỷ niệm chập chùng rơi!
Chẳng được gần nhau suốt cuộc đời
Vẫn sợ mưa lầy chân lữ khách
Còn e gió lạnh kẻ phương trời
Áo xưa, năm tháng sờn vai mỏng
Trăng cũ, ngàn thu vẹn bóng ngời
Trở giấc,canh tàn , đêm chợt lạnh
Muôn trùng xa cách, trí nào thơi!
Muôn trùng xa cách, trí nào thơi!
Nhớ mãi đêm nồng" Điện Hạ" ơi
Đất Việt ngài say đời gấm lụa
Phù Tang em tiếc thuở vui chơi
Xây duyên ...dẫu biết duyên đôi lỡ
Ôm mộng...dù hay mộng nửa vời
Thấp thoáng ai về bên án sách
"Sa Kê- thiếp dọn sẳn đây rồi!"
Thy Lệ Trang
Massachusetts