Monday, October 27, 2014

Cuộc Rượu Chờ Xuân - thơ Song Nhị
            & Gửi Nhau Tâm Sự, bài họa của Hà Thượng Nhân













Người bảo ta thôi đừng trở lại
đã tàn ngọn lửa buổi hưng vong
đường gươm tráng sĩ trên yên ngựa
đã lạnh trong hồn câu cổ phong

Ta đâu mơ tưởng thời oanh liệt
cũng chẳng vương mang chuyện oán hờn
nhưng đống tro tàn ngun ngút khói
khơi hồn sông núi dậy nguồn cơn

Người bảo ta về chung cuộc rượu
vấn vương chi nữa chuyện tang bồng
ta từng cởi áo chờ trăng mọc
rồi khóc chờ trăng trong chấn song

Rồi ngồi gặm nhắm từng năm tháng
một khối tương tư với cuội già
nghe tiếng quốc kêu hè não nuột
xót lòng món nợ với ông cha

Mùa xuân chờ mãi chưa về kịp
hun hút thời gian mấy dặm đường
ai trút hơi tàn chiều viễn xứ
gởi niềm ân hận lại quê hương

Mùa xuân chờ đợi hoa chưa nở
từng nhánh chồi đang độ nhú mầm
người bảo ta về chung cuộc rượu
ta còn có hẹn với mùa xuân

Hăm lăm năm lửa chưa tàn nguội
lịch sử đang làm cuộc chuyển xoay
đất nước chuyển mình sang vận hội
người người đang hẹn nối vòng tay

Mai mốt xuân về ta trở lại
tìm trên luống cỏ mọc xanh um
hồn thiêng tử sĩ ngày tan cuộc
đáp tạ tấc lòng nghĩa hiếu trung.

song nhị
12/2000

GỬI NHAU TÂM SỰ
   Họa bài
   Cuộc Rượu Chờ Xuân của Song Nhị


Tại sao lại bảo không về lại?
Sao lại làm như gái vị vong?
Buổi ấy mùa Hè như bốc lửa
Bây giờ hiu hắt một rừng phong

Ta vẫn hằng tin - Tin mãnh liệt
Tin nhưng không chịu dựng căm hờn
Là sông núi ấy là muôn thuở
Giông bão cầm bằng gió một cơn!

Về đây ta rót mời ly ruợu
Dẫu biết thân như ngọn cỏ bồng
Người vẫn còn nhau, còn bạn hữu
Còn trăng cành trúc ngả bên song

Còn thơ vẫn gửi vào năm tháng
Chưa dễ lồng son nhốt tuổi già
Người hãy về đi! Hoa cỏ dại
Vẫn còn giọt nắng ấm quê Cha

Thời gian hun hút không gian rộng
Kim cổ cùng chung nỗi đoạn trường
Người chửa kịp say trong gió cát
Sao say được nhỉ một làn hương?

Mùa Xuân hồng tía hoa đua nở
Có thấy cành xanh lộc nảy mầm?
Hãy gửi cơn say vào gió lạnh
Tưởng nghe bát ngát thuở đầu xuân

Ðầu Xuân lòng chẳng lòng tro nguội
Quả đất không dừng một chuyến xoay
Ta dẫu già đi vài chục tuổi
Lẽ nào mộng cũ vượt tầm tay

Nugời hãy về đi! Ta đợi đó!
Thấy chưa vườn cũ vẫn xanh um
Vẫn còn chiến hữu mình trong cuộc
Ta gửi riêng người một chữ trung ■

Hà Thượng Nhân
10-3-2002