Monday, September 1, 2014

Hóa Đá Hồn Tôi - thơ Hồng Duyên










Lặng yên để biết mình đang sống
Đá trên đồi mắc võng gọi tình xuân
Tâm tư
Nát
Nhạt nhẽo đường trần
Gọi thêm bao tiếng cũng không nợ nần cùng nhau

Nghĩa tình như sóng lượn chao
Lời thương mỏng mảnh khát khao lửa nồng
Đang thu mà ngỡ như đông
Năm canh khắc khoải gió giông kéo về

Nhấc lòng
Đem đặt chỗ sơn khê
Để giờ đá khóc
Lượm ánh trăng thề ủ thêm
Chiếu chăn lăn lóc từng đêm
Dang tay chỉ thấy tay mình ôm chăn

Mưa thu ướt gối thấm khăn hồng
Giặt tình không nỡ nỗi lòng khó trôi
Làm sao cho đẹp mắt môi
Đá đành lặng lẽ làm đá vôi cả đời

Hồng Duyên