Sài Gòn và Người Đàn Ông Buồn - thơ Huy Uyên
Rồi cũng một lần quay mặt
dòng sông xưa vĩnh biệt đò xưa
chỉ một lần thôi và mất
còn gì tóc xanh
mòn mỏi đợi ai ngày về .
Dấu mắt môi một thời đi qua
quên nghìn trùng lặng lẻ
chia tay từ độ ấy đến giờ
người đàn ông biết buồn
tháng ngày đóng cửa .
Quán rượu nghèo se buồn buốt lạnh
bóng hình em lẫn quất phố đêm
ru hồn ai giọt sầu cay đắng
nhớ em tôi mãi đi tìm .
Rằng tôi sẽ quay lại Sài-gòn
đã qua những con đường thay tên ngày cũ
gởi ba-ngôi bên cạnh Thánh-đường
đứng một mình bên chợ Bến Thành
gởi lại tình cố-xứ
.
Rằng tôi sẽ về bên dinh-độc-lập
ngậm ngùi xưa súng đạn sa-trường
ngày tiễn tôi em đứng khóc
mấy mươi năm lệ kín hoàng-hôn .
Cho dù đêm trời có mưa,sao
quên hết chưa câu thề buổi cũ
những hàng cây bên đường câm nín niềm đau
chiều cuối tháng lang thang ngoài phố nhỏ .
Catinat em phai màu áo tím
Sài-gòn trôi dặm dài bước chân
người đàn ông bây giờ
trái trên cây héo chín
tình yêu dang tay nằm chết bên đường .
Chốn cũ sân ga,cầu cảng,bến xe
bơ vơ đầu dốc cuối chợ
Sài-gòn đi mà không có ngày về
mùa hạ lá vàng trên cây
đầy tràn nổi nhớ .
Huy Uyên