Hai
Đứa Nguyễn Hoàng - thơ Lê Mai Lĩnh
tặng
bà “xí xọn” VLH
Em, Nguyễn Hoàng, một thời hoa khôi
Anh, Nguyễn Hoàng, một thời khỉ đột
Hai chúng ta, hai đầu âm dương
Nói cái chi chi, và chi chi nói cái.
Em, Nguyễn Hoàng, một thời áo lụa
Anh, Nguyễn Hoàng, đồng phục trắng xanh
Em thay mới, mỗi ngày áo mới
Anh, mỗi tuần, một bộ y chang.
Em , Nguyễn Hoàng, cánh hoa thơm lừng
Những thằng con Ông Phó, Ông Trợ lẽo đẽo
theo.
Anh, thằng cù lần, con nhà mạt rệp
Theo em, chúng đánh u đầu. Ngu sao?
Em, Nguyễn Hoàng, vầng trăng mười sáu
Anh, Nguyễn Hoàng, ngọn đèn dầu tối thui
Đến như anh, còn không nhìn rõ mặt mình
Lấy đâu ánh sáng, nhìn em, trăng mười sáu .
Em, Nguyễn Hoàng, bềnh bồng tóc mây
Anh, Nguyễn Hoàng, cái đầu trọc lốc
Tóc mây, đầu trọc, không chung lối về
Anh bên đường, nhìn người khác theo về.
Em, Nguyễn Hoàng, guốc son gõ nhịp
Anh, Nguyễn Hoàng, dép Bình Trị Thiên
Những lúc đứt quai, anh giấu biệt
Sợ em cười, cái thằng nhà quê .
Em, Nguyễn Hoàng, áo mưa đắt tiền
Anh, Nguyễn Hoàng, áo tơi lá muông
Em hiên ngang bước qua Cầu Ga
Anh co ro như đứa ăn mày.
Em, Nguyễn Hoàng, là nàng công chúa
Anh, Nguyễn Hoàng, là con cò ma
Cũng muốn một lần, thuở ấy, xin em
Một chút tình yêu, mang về chữa bệnh.
Em, Nguyễn Hoàng, tại vị le lói
Anh, Nguyễn Hoàng, ra đi chạy trốn
Chẳng biết tại ai, vì sao chạy trốn?
Thôi cũng đành chạy trốn, cho vui.
Sáu mươi năm sau, nơi xứ lạ quê người
Ngờ đâu hai đứa Nguyễn Hoàng xáp lá cà
Dẫu xuôi ngược đường đời, miệt trên miệt dưới
Vẫn là hai đứa Nguyễn-Hoàng-xưa.
LÊ MAI LĨNH
tháng 3/2014