Friday, August 8, 2014

Chùm Thơ Trần Nhã My











MẢNH VỠ KHÔNG LỜI

Dùng dây xích lời nói cùng những biện hộ dạn dày phong sương
xiềng suy nghĩ của em non nớt, yếu đuối, mỏng tang
anh không quên bấm khóa
xoảng một âm thanh tàn nhẫn, giật mình ánh nhìn xa xôi
quẳng chìa khóa vào chỗ không thật nhất tự bao đời
em cũng không nửa lời

Anh rã rời
anh mệt mỏi biết chắc chắn rằng em không có chìa vạn năng
tự tay anh đấm phụp
vỡ vụn
những mảnh vỡ em mang ghép thành lăn tăn ý nghĩ
lụn vụn những xúc phạm suy tưởng, chảy máu
thảng thốt, u mê một tiếng kêu

Tiêu tan xiềng xích
tiêu tan chìa khóa
trong nắng chiều còn lại sợi đen sợi bạc sợi ngắn sợi dài
đan xen
đan xen


GIẤC NGỦ ĐI HOANG

Đêm nay
em bày ra đây hàng mã nỗi nhớ
Lau chùi
cất vào tủ trăm năm

Nỗi nhớ cũ
cũ đêm qua, cũ đêm nay
cũ đến bao giờ?

Nhớ cựa mình
nứt cả không gian
Anh nghe thấy có ngỡ ngàng?

Giấc ngủ đi hoang
Tóc mềm em thừa vào đêm
Bàn tay anh vuốt sắc không
… tàn ngày …
  
ĐÊM QUA EM NẰM MƠ

Soi mình trong gương
một mình
chỉ một mình thôi
nhìn cho rõ mình, nhìn cho rõ quầng thâm mắt ướt

Dùng kem che khuyết điểm em bôi
giấu những nụ môi
em cứ cố, cứ cố
sao cứ hiện lên bời bời nỗi nhớ?

Vệt gương vỡ
em ngỡ
cằm tựa trên vai
má kề bên tai

Với vào gương
lạnh cóng
chạm vào vết nứt
giật mình nhận ra
không phải bóng anh, không phải bóng ma
là vết đứt, cứa vào em một đường sâu hoắm
đêm qua…

Trần Nhã My