Saturday, July 5, 2014

Xưa Rồi Đà Lạt - thơ Huy Uyên









Đứng bên đồi em hồng má đỏ
chiều sương mây pha núi sắc hồng
Đà Lạt thung chiều lòng đầy nhớ
những mái tranh nghèo đẫm lạnh mờ sương .

Em xưa chân trần cuối dốc
trên tay đằm thắm chùm hoa
sáng mai gánh chợ,chiều đi học
đất thơm tho em gái quê nhà .

Đà Lạt lạnh buồn ấm mấy môi em
hai ta hôn nhau dưới phố
những vì sao trời như chôn tận trong tim
ngoài kia đêm chong bão tố .

Đà lạt nắng phai hai buổi chiều vàng
em mang hương tóc về dấu kín
thả lòng chiều rớt gió Hồ (Xuân) Hương
lên chợ Hòa Bình chờ sao em không đến .

Trở lại đồi xa xin em chớ quên
đêm Võ Bị quân trường mồ hôi đổ
ngày mai đây mặt trận chiến trường
Đà Lạt và bóng hình em theo từ đó .

Bến đời khuất xa đi về mấy thuở
lạc lòng chi mà ngày đó thương tôi
chinh chiến đi qua đã lâu rồi
tội cho người mang cả trời thương nhớ .

Dặm xa một mình tôi về Võ Bị
Đâu đây em những giây phút nao lòng
đồi xanh mắt ai phượng tím hoài cuối phố
để mình ai về in  bước chân sương  .

Tình có rồi phai như trời Đà Lạt mưa sương
mây bên trời cuối đồi thác đổ
mai em còn không chiếc bóng đêm trường
bên nhà ai những bông tường vi vừa nở .

Trên kia đồi tím màu sương vỡ
em ở đâu có đợi tôi về
có se lạnh chiều hai má lòng đăm nhớ
một người đi đành đoạn xa quê .

Đà Lạt vắng chiều bên hồ quán cà phê
em quàng áo ra nơi năm nào hò hẹn
gương xưa tan xóa mấy mặt hồ
thả nổi nhớ trôi không bờ không bến .

Đà Lạt bên trời còn giọt nắng
xa nhau phố núi đã về chưa
ngang Lycee Yesin một trời xa vắng
biết tìm em đâu bây giờ .

em,sân ga với thung lũng buồn
dặm đời trôi cùng thác hát
hỏi em đi có nhớ gì không
hoa nở từ lâu
mà buồn ở lại cùng tôi và Đà Lạt .

Huy Uyên