buồn ơi
chiều xuống trong thình lặng
ta đợi
nghe như xa quá tầm tay với
những ước mơ
dù rất nhỏ nhoi
buồn ơi
vườn cũ giờ hoang vắng
cành trĩu đầy hoa trái ngậm ngùi
thì thầm trong gió bao phiền lụy
ai có nghe
và ai cố quên?
nghe như xa quá tầm tay với
đã cổ tích rồi những lễ nghi
ước vọng đã trở thành hoang tưởng
ta dại giữa đời lắm kẻ khôn
nghe như thấp thoáng
trong chiều xuống
những xót xa
và những tiếc thương
tâm sự dài theo đời lưu lạc
vẫn lắm mù sương ở lối về.
Hùng Vĩnh Phước