Nguyễn Trãi II - thơ Lê Mai Lĩnh
Cười, không thể được
Khóc, chẳng phải hay
Giận mình, đời hèn mọn
Bất lực và nhỏ nhoi
Trước trăm muôn buốt nhói
Giữa nỗi đau nhân quần
Đọc lại thơ Ức Trai
Soi rõ tài thao lược
Đời múa bút vung gươm
Dựng lên người tầm thước
Muôn năm sau sử sách còn ươm
Hơn sáu trăm năm đời sau
Nhân danh Ức-Trai Đại-Nghĩa Chí-Nhân
Người gây thù đấu tranh giai cấp
Bạo lực sáng ngời mũi súng, lưỡi lê
Trên ngọn lửa hung tàn,
Dưới hầm tai vạ, đồng bào Ức Trai là con đỏ
Bị chôn sống
Huế-Mậu-Thân
Trúc rừng Nam-Sơn không ghi hết tội
Nước biển đông không rửa sạch tanh hôi
Dối trời, lừa dân, đủ muôn nghìn kế
Đau lòng Ức –Trai vô kể
Mấy trăm năm rồi Nguyễn Trãi không ngủ yên
Đã nhiều năm rồi, ta, cũng không ngủ yên
Đau xót tim gan từng cơn đòi đọan
Mơ làm Nguyễn Trãi viết cáo Bình Ngô
Dựng cờ Lam Sơn dấy binh khởi nghĩa
Sao cho nhà nhà trong ấm, ngòai êm
Đường ta đi sạch bóng quân thù
Đường ta về nhân dân hạnh phúc
Trong xóm vắng thôn cùng không có tiếng than oan
Đã nhiều năm rồi ta đứng ngồi nhiều bận
Sục sôi trong ta một niềm căm giận
Nghĩ tới đường ra, đường đến, đường đi
Ta nghe những tiếng tim đời thổn thức
Và trái tim ta như cũng muốn nổ tung
Ức Trai, Ức Trai
Ánh Sao Khuê soi đường hậu thế
Những ai là Nguyễn Trãi của thế kỷ hai mươi
Phải anh là Nguyễn Trãi của thế kỷ hai mươi ?
Hãy tìm về Lam Sơn dựng lại những đời Lê Lợi
Cờ nghĩa tung bay rập trời, phất phới
Củi, đã có nhân dân
Lửa, đã có đồng bào
Thắp sáng lên một trời quật khởi
Chiến thắng quân thù, giành lại núi sông
Bốn mươi, năm mươi, sá gì đầu bạc
Đường tới tương lai dẫu là ghềnh thác
Cũng sẵn sàng đội ngũ đứng lên
Soi sáng đường ta đi
Đã có ánh sao Nguyễn Trãi
(Trại tù Gia Rai 1981)
Lê Mai Lĩnh