Hai Đôi Mắt Trần Gian - thơ Giáng Ngọc
Khi tôi sinh ra
Trời cho tôi hai đôi mắt
Đôi mắt trước và đôi mắt sau.
Đôi trước tôi nhìn
Khi tôi mới chào đời
Đôi mắt sau tôi luân hồi
Kiếp về sau
Hai đôi mắt đều biết thương đau.
Đôi mắt trước theo dòng người
Nhìn thấy yêu thương, nghiệt ngã
Bao trầm luân ,vất vã ngược xuôi
Nào khổ cực, vui tươi hay
sung túc
Trãi qua đời lưu lạc tám phương trời
Khi đến tuổi qua thời
Đôi mắt sau tĩnh tươi
Cho tôi nhìn quá khứ
Cho tôi định tương lai
Mắt ngẫm nghĩ những phôi phai
Và định hướng
Mắt của tôi đưa tim tôi theo ý tưởng
“Tâm thức” nào cho một kiếp
luân hồi?
Đó là đôi mắt nhìn đuợc xa xôi
Tâm thiện ý yêu thương và
chuyển ngã
Bỏ mọi điều tai họa trong thân
Mắt là Ý là Tâm là Diệc
Bao phong trần bỏ “nghiệp”
chuyển “không”
Mắt nhìn sâu vào lòng hướng
“kiếp”
Cho đời sau chuyển tiếp dương
trần
Không luyến tiếc không phân vân
Hãy để đôi mắt sau,
nhìn nhau là bạn hữu là tri kỷ muôn màu.
Tôi bất chợt đi vào trong tĩnh
mịch (tâm tịnh).
Giáng Ngọc