Chủ Nhật Buồn - thơ Vương Lệ Hằng
Chiều chủ nhật buồn
Ngồi đếm từng giọt cà phê Trung Nguyên
Nhớ Việt Nam
Trong mùi hương quê nhà vừa mới chia tay
tháng trước
Tháng của Nguyễn Hoàng xưa và Quảng Trị cũ
Như môi chạm vào đáy cốc của kỷ niệm đầy vơi
Như mới hôm qua, trả bài không thuộc,
cô giáo cho điểm không
Thui thủi trở về chỗ ngồi, bàn ghế cũng mất
vui
Tập vở, bút mực cũng mất vui
Tay trong khăn ấm ức, dòng lệ nhỏ.
Ôi một thời tuổi mộng
Áo mơ phai.
Chiều chủ nhật buồn nhớ chàng
Người thi sĩ già dặn gió sương, đam mê
tình tận đáy vực sâu
Người thi sĩ hồn trai trẻ trung giữa
tuổi già xế chiều
Người thi sĩ trẻ còn trong nhân sắc lão ông
Người thi sĩ thoạt nhìn không biết tuổi.
Chiều chủ nhật buồn
Không thể không nhớ chàng
Chàng ơi.
Chàng chiếu sáng trăng hay trăng chiếu sáng
chàng
Đố ai mà biết được
Chàng ơi.
Hay hãy là cùng chung nhau ánh
sáng, chiếu vào đời nhau
Buổi cuối đời, hay chiếu cho nhau tận
cùng nỗi đam mê còn sót, muộn
Sót, muộn,
Đã sao nào
Chàng ơi.
Chiều chủ nhật buồn, cà phê một mình
Hát một mình, nói một mình,
Một mình trong chiều quạnh quẽ
Nhớ đã diết chàng, thi sĩ của trăng em .
Đêm nầy
Trăng em sẽ gởi tới chàng một giấc mơ
Mong là đẹp
Mong là đẹp, giấc mơ em
Thi s ĩ và trăng.
VUONG LỆ HẰNG
thợ làm bên tách cà phê chiều chủ nhật một mình
20/7/2014