Monday, June 30, 2014

Vàng Lạnh - thơ Huy Uyên

                    (Thay lời V. gởi Thầy P.P. Thạch)










Vàng lạnh mấy mùa tôi quay lại
hương phai chi buổi ấy tình về
thu đi bao lá vàng tiếc nhớ
chắc gì người quên hết thu xưa .

Ngày đó người trao "Lạnh tuổi Vàng"
một mình ai đi về bên ấy
tháng năm tình ở lại tôi mang
trọn đời đôi mắt cháy đỏ .

Xa lắm Đạo-Đầu xuôi qua Quảng-Trị
bên đường chiều mưa ướt ruộng đồng
một đời phiêu bạt thời trai trẻ
lối về xưa bến nhớ thuyền không?

Hoa cỏ mọc sầu trên nấm mộ
tháng năm chia biệt giấc mơ người
tàu đêm vắng khách quê từ thuở
người bỏ đò bỏ lái bỏ dòng sông !

Ngọn đèn hiu hắt mờ nghĩa-trang
ai xưa nhớ u-hoài đôi mắt
bỏ lại tôi một cuộc tình buồn
quên đi  thôi đoạn đời xuân sắc .

Đêm sương rơi vây quanh nấm mộ
chén rượu vơi theo ánh lửa tàn
giang hồ khanh tướng ai từ bỏ
mà chia hai người , trái tim hoang .

Áo trắng tôi mang những ngày xưa
tình tôi cay đắng theo mây gió
nhớ hoài ai mà miền Trung mưa
từ đó dài thêm mãi tới giờ .

(bao năm đất cày sỏi đá
hỏi người đi nay đã về chưa ?)

Hoa nở bên ai ngày quay lại
năm xưa ngày tháng "tuổi-lạnh-vàng"
mai rồi có gặp nhau nơi ấy
(lầu trăng,chén rượu quê nghèo cũ)
từ biệt người đi sầu tôi mang .

Cửa sổ nhà người không khép kín
hoa cúc vàng đời cháy quanh tim
vườn cũ hoa sầu đông nở tím
vàng lạnh quanh tôi một trời buồn .

Huy-Uyên
(6-14)