Wednesday, May 21, 2014

Tiếng Đàn Nức Nở - thơ Mai Hoài Thu

Hoàng Đức Tâm hát vè Bình Trị Thiên


Chiều nay tôi đến thăm anh,
Mộ anh chi chít cỏ xanh mọc đầy…
Hai tay ôm tấm bia gầy,
Mắt tôi nhỏ lệ, hồn đầy quặn đau...

Tình đời sao lắm bể sâu,
Bỏ tôi ở lại làm dâu xứ người.
Thế rồi dở khóc, dở cười,
Bước thêm bước nữa, ai người nuôi con?

Thương con mẹ thức mỏi mòn,
Trông con khôn lớn, mẹ còn nặng mang.
Đêm đêm nước mắt hai hàng,
Đốt thêm bạch lạp kẻo tàn lửa nhang...

Phận mình trót phải đa mang,
Thương chồng, tôi phải chịu tang thờ chồng.
Người ta đưa sáo sang sông,
Còn tôi như sáo sổ lồng khó bay!

Ối, đời sao quá chua cay!
Rượu nồng khó uống mà say một đời…
Người ta uống rượu được mời,
Còn tôi uống rượu thiếu người nâng ly...

Hỏi tình là cái chi chi,
Ai ai cũng luỵ, sầu bi vì tình.
Chữ tình đau khổ thất kinh,
Lại thêm chữ nghĩa đủ hình đắng cay...

Chồng tôi ngủ giấc thật say,
Mà tôi vẫn cứ đắm say nghĩa tình.
[Anh ơi! Em thức một mình,
Sao anh không dậy ngồi nhìn lại em?]

[Ngoài trời mưa tối nhá nhem,
Còn em thì cứ lấm lem bụi trần.
Còn Trời, còn Đất, còn thân,
Còn con, em phải ở gần với con.]

[Con còn bé dại cỏn con,
Nỡ đâu em lại phấn son tìm chồng!]
Đời tôi lận đận, long đong,
Thiếu cơm, thiếu áo, dư "còng đeo chân”...

Ôm sầu nước mắt tủi thân,
Đời như dàn cảnh dân gian vở tuồng.
Mỗi lần nghe nhạn kêu sương,
Hồn như thấm lạnh quay cuồng tái tê...

Quê người mấy dặm sơn khê,
Tôi như lạc giữa bốn bề rừng sâu.
Về đâu con mắt đỏ au,
Tìm nhau xao xác biết đâu mà tìm?

Trăng lên đỉnh núi lưỡi liềm,
Chân chưa ra khỏi rừng sim tím chiều.
Đêm dài bên bến tịch liêu,
Hồn tôi héo úa xế chiều rồi chăng?

Tôi ngồi ôm chiếc thuyền nan,
Sầu giăng trăm mối ngổn ngang tơ lòng.
[Đêm đêm giấc ngủ cô phòng,
Lòng em vẫn nhớ, vẫn còn thương anh.]

Đời tôi như mảnh chiếu manh,
Đời tôi bao sóng tròng trành biển khơi!
Đời tôi manh áo tả tơi,
Đời tôi canh bạc hết thời lại đen!

Về đâu lối cũ thân quen?
Bới tìm kỷ niệm nỗi niềm đớn đau!
Đêm dài thăm thẳm lo âu,
Sương khuya thấm lạnh, bạc vương mái đầu...

Đời tôi bao cảnh u sầu,
Đời tôi như tiếng đàn bầu trong đêm.
Đời tôi bao cảnh ấm êm?
Lên voi, xuống ngựa, bon chen phiền hà!

Trăng lên đỉnh núi… trăng tà,
Giật mình trở giấc, tiếng gà sang canh…
Đời tôi như một bức tranh,
Đời tôi liệm kín một vành khăn tang!?


San Jose, Mai Hoài Thu