Ly Hương Phú - Nguyễn Vô Cùng
Sông Hãn
mờ sương;
Núi Mai
lộng gió.
Cửa Việt
còn đây;
Khe Sanh
vẫn đó.
Địa danh
nào lừng lẫy đông tây;
Khí tiết
nọ rạng ngời kim cổ.
Thiên
tai ròng rã, lau mồ hôi dệt lại niềm vui;
Bom đạn
tơi bời, gạt nước mắt băng qua vận khó.
Lời hiền
cha dạy thuở xưa;
Nết đẹp
mẹ trao từ nhỏ.
Trai
thanh gái lịch duyên dáng bao đời;
Nhân
kiệt địa linh oai hùng mấy thuở.
***
Những tưởng
mái tranh nghèo, đời yên vui từng đợt khói lam;
Đâu ngờ
cơn sóng dữ, hồn nát tan bao vành lửa đỏ.
Dập dềnh
vận nước nổi trôi;
Khắc
khoải cơn nhà thống khổ.
Vườn
khoai ruộng lúa, tiếng liềm khua quạ đói tầng cây;
Xưởng
máy công trường, âm búa động hồn oan dưới mộ.
Chốn lưu
đày da diết, đêm từng đêm lạnh tiếng từ quy;
Nơi phố
xá buồn tênh, mặt đối mặt ghê loài cú vọ.
Thế đạo
suy vi;
Cương thường
bỏ ngõ.
Người
yêu người phải ngó trước nhìn sau;
Thú ghét
thú nên mài răng nhọn mỏ.
Kẻ chết
mòn thoi thóp đầu sông;
Người
sống dở tàn hơi cuối chợ.
Thiên đường:
sách cũ trơ tráo từng trang;
Địa
ngục: than hồng khổ đau trăm họ.
Trường sơn
vượn hú, ngày thê lương mong thoát trùng vây;
Đông hải
sóng gào, đêm hãi hùng quyết tìm sinh lộ.
Hiểm
nghèo chướng khí sơn lam, cảnh tình áo não, nơi núi rừng vách đá làm bia;
Oan
nghiệt cuồng phong hải tặc, nhân thế ngậm ngùi, chốn biển khơi sóng triều đắp
mộ.
***
Năm
tháng u hoài;
Phút
giây vàng võ.
Cuối
chân trời nặng bước tha hương;
Bên góc
biển trĩu hồn cố thổ.
Có những
chiều trên chuyến đò ngang, trao phong thư vội, thương tình yêu giấy trắng học
trò;
Rồi
nhiều đêm giữa vùng tuyến lửa, chia điếu thuốc tàn, nhớ bè bạn đồng cam cộng
khổ.
Hồn mơ
về Ái Tử Nhan Biều...
Mộng tìm
lên Gio Linh Cam Lộ...
Chợ Sải,
La Vang chiều vàng bóng đổ, đã hết rồi bao thuở chờ mong;
Bồ Đề,
Nguyễn Hoàng áo trắng tung bay, còn mang theo một trời nhung nhớ.
Mưa phùn
Dốc Miếu, bụi đỏ Cồn Tiên;
Ruộng
muối Hà La, bến đò Gia Độ.
Rượu đong
chưa cạn, sầu ly hương mấy chén đầy vơi;
Thơ dệt
nào khuây, nhục vong quốc từng đêm trăn trở.
***
Người
bên người vẫn rực niềm tin, đêm dài phải sáng, nắng thanh bình chim hót vườn xưa;
Đất xa đất
còn nghe nhịp thở, hết lở lại bồi, mưa hồi sinh hoa chào lối cũ.
Bao nỗi
phân ly;
Một ngày
hội ngộ.
nguyễn vô cùng