Tuesday, April 1, 2014

Tháng 4-2014 - thơ Huy Uyên

Mẹ đã qua lâu thời con gái
tháng tư bây giờ
đầy lá rụng ngoài hiên
mới đó đã bốn-mươi-năm mưa dầu nắng dãi
mẹ thức từng đêm dỗ mãi ưu-phiền .

Xưa áo trắng bên ai sân trường
bên ngoài dập dồn tiếng súng
những lớp đời trai binh lửa chiến trường
quê nhà căm hờn uất nghẹn .

Tháng tư đổ từng hồi chuông đau đớn
báo tin người nằm chết sớm mai
cầm súng nhắm đầu thù mà bắn
cờ gãy ngang dưới gốc kỳ-đài .

Tháng tư tiếng phát-thanh-viên giọng buồn
đã đổ sụp cơ-đồ đất nước
lệ chảy hai tay đưa đầu hàng
người chôn trong tim nổi đau Tổ-quốc .

Khắp nơi quanh đây quá đổi nghẹn ngào
tim thắt lại bàn tay đóng cửa
giặc điên cuồng ngõ trước sân sau
vội vã chôn mồ ma,trận đòn thù bão tố .

Bốn mươi năm bẫy người rình rập
ngày cần-lao quanh quẫn đói nghèo
ngoại-ô buồn cửa nhà tan nát
bạo-tàn lơ lững ai treo ?

Em, tôi nghèo xơ xác thân ma
con đường cùng làm thân trâu ngựa
năm tháng đày đọa đạp chà
quê-hương ngập tàn lửa đỏ .

Tháng tư đau chôn rồi bao mơ ước
em xưa giờ tóc bạc da mồi
khổ đau đem trút lên người đói rách
để tôi ôm lòng dạ khôn nguôi
để tôi luống những ngậm-ngùi .

Sài-gòn tháng 4-2014
thành-phố ngập bay lá đỏ khô vàng
gởi nước mắt về chan trời Đà-Nẵng
thân phận người xa xót chìm quanh .

Bao giò có được thanh-bình ./.

Huy Uyên