Tuesday, April 1, 2014

Nỗi Buồn Trận Mạc - thơ Huy Uyên

Nước mắt rơi trên đôi nạng gỗ
súng đạn khuất chìm về đây cuối mùa
qua đi bốn mươi năm dài máu lửa
trận địa xưa chôn ký-ức xưa .

Vuốt mắt cho ai ở chiến trường
loang đen một trời giọt lệ
bóng tối mù tắt ngọn đèn
long lanh cổ-tích mộ bia còn lại .

Triệu linh-hồn thức dậy đêm khuya
nơi xó rừng , lưng đồi , sông dài , núi lớn
nơi đó hỏa-châu nửa đêm
đốt cháy sương quê
một mình trong tay cả trời tuyệt-vọng .

Xa quê hát khúc buồn trận mạc
nhớ em chiều-canh-so-đũa mắt nheo
từ độ theo chồng sao đi biền biệt
nhớ em tôi chất ba-lô đầy .

Đêm trôi đạn thù kìn kịt bay
mong một ngày về ôi xa quá
nước chân khe ấm réo gọi ngày
thấy giặc bên kia bờ nhấp nhố .

Nước mắt rơi trên đôi nạng gỗ
cầm canh giặc chân ghim dấu đạn thù
ước đem thân lấp đầy kín mộ
để ngày về thôi khóc lệ thiên-thu .

Huy Uyên