Nhớ Phùng Quán - thơ Lê Tây
Ngồi bên chòi ngắm sóng Hồ Tây
Sương bay là đà trên mặt nước
Trái tim có hàng ngàn vết xước
Nên thơ anh đau cả trời mây
Tĩnh để cho thơ, đời chỉ say
Quanh chòi lăn lóc những vỏ chai
Chỉ cần vài chén anh quên hết
Xem cuộc đời như giấc mộng dài
Thơ rút ruột viết bằng nước mắt
Tự đóng đinh chịu tội thay người
Bao đau khổ anh chôn vào đất
Tặng thế gian nguyên vẹn nụ cười
Lặng lẽ tìm dấu xưa Đỗ Phủ
Đưa vào thơ tiếng của nhân dân
Giữa Hà Nội tìm không thấy củi
Chuồng gà biếu vợ phải khất dần
Quanh năm suốt tháng bộ nâu sồng
Ngủ trên chòi mơ chiếc đò con
Thơ thay sớ phúng người chết đói
Dẫu oan khiên lòng dạ chẳng sờn
Anh đã leo tận đỉnh Trường Sơn
Hú một tiếng vọng về thiên cổ
Anh ra đi nhưng thơ còn đó
Bồi hồi rúng động cả đời sau.
Moscow 14/3/02
Lê Tây