Hai mươi năm
rồi tôi chưa hề nghĩ đến
Texas có bốn
mùa xuân, hạ, thu, đông
Hương tương
tư cứ réo mãi trong lòng
Từ lâu lắm
chợt về trong nắng hạ.
Gió thổi mưa
rơi cây rung rinh lá
Mây lao xao
vần vũ cả bầu trời
Phản nộ, thét
gầm, cuồng phong sấm chớp
“Yêu” chưa
một lần nghĩ đến bao giờ.
Lạnh cóng
xương, tuyết rơi xuân lại đến
Đông khô cằn,
cây trụi lá cô đơn
Buồn bâng
khuâng tôi khép kín trong hồn
Nghe nỗi nhớ
ngày xưa vừa xuất hiện…
Đã không nói
những gì mình muốn nói
Chẳng thể nào
lặp lại ý nghĩ xưa
Mây trên tời
bảng lảng nhẹ nhàng đưa
Nàng tiên tôi
đang nhảy múa vui đùa.
Nằng Texas
cũng vàng như Quảng Trị
Nóng Dallas
cũng nóng như Đông Hà
Ôi nhớ quá
những ngày mưa nắng cũ
Hạt bụi nào
là hạt bụi quê xa.
Phan Bá Ân