GẶP LẠI NGƯỜI XƯA - thơ Lê Tây
Ngày ấy em tròn mười tám tuổi
Anh hơn em chỉ bốn mùa xuân
Từ nhà anh bước ra đồng lúa
Em đứng nhìn sau cổng bâng khuâng
Má em hồng như quả hồng tươi
Lúc gặp anh chuyển màu tai tái
Muốn cầm tay bỗng dưng ngài ngại
Hàng mi dài chợt khép hồn nhiên
Và hồn nhiên chúng mình lớn lên
Trái tim hướng về nhau bỏ ngõ
Bao tâm sự gửi theo làn gió
Cùng ánh trăng xao xuyến nỗi niềm
Chưa kịp nói một lời ước hẹn
Làng tan hoang bom đạn chiến tranh
Em ở lại đồng không mông quạnh
Anh ra đi ước vọng chưa thành
Mấy chục năm sau anh trở về
Bước đi lửng thửng trên đường quê
Mang theo một trái tim tan vỡ
Nghe gió buồn xao xác rặng tre
Em vẫn chưa yên phận chồng con
Nên gặp anh cũng màu tai tái
Vẫn giọng nói ngập ngừng e ngại
Vẫn bàn tay xoắn mãi vào nhau
Giá ngày xưa anh nắm bàn tay
Rồi vụng về hôn lên đôi má
Thì giờ đây chúng mình hai ngã
Đành lòng thôi đâu dám trách ai.
Lê Tây