Cuối Trời Lưu Xứ - thơ Song Nhị
Thời gian dừng lại bên chân núi
Ta đã leo lên quá đỉnh đồi
San phía bên kia bờ dốc lạ
Nghe lòng xào xạc những buồn vui
Ta đã leo lên quá đỉnh đồi
San phía bên kia bờ dốc lạ
Nghe lòng xào xạc những buồn vui
Từ đỉnh trời tây nghe gió hú
Lặng im để thỏa mộng mơ cuồng
Ra đi thừ thuở thời niên thiếu
Đâu ngỡ rong đời biệt cố hương
Tí tắp thời gian biền biệt ấy
Cơ hồ chợp mắt giấc ban trưa
Vuốt từng sợi tóc phất phơ bạc
Ngó phía trời xa chốn mịt mờ...
Vọng tường trăm năm miền cố cựu
Dòng sông vườn ruộng mái nhà tranh
Con đuờng bùn đất mùa mưa lụt
Sách vở tưng bừng mượt tuổi xanh
Quê hương những tưởng như lòng mẹ
Những tưởng nuôi đời mãi lớn khôn
Đâu biết một ngày giông bão nổi {*}
Phải đành đoạn kẻ sống tha phương!
Tám mươi năm cuối trời lưu xứ
Nhưng nhức tràn lòng những vấn vương
Lê bước lưu dân nhìn thế sự
Bể dâu oàn nặng giấc miên trường.
Song Nhị, 2/2022
----------
{8} Cuộc CCRĐ 1956