Thi sĩ Hùng Vĩnh Phước - Hoàng Văn Thắng
Tôi có ý đinh một ngày nào viết về nhà thơ Hùng Vĩnh Phước, một người làm thơ tự nhiên như hơi thở. Nhiều năm đã trôi qua.... mãi tới bây giờ mới có thể viết về nhà thơ it ai biết vì anh không xuất bản thơ, không quảng bá thơ, vì anh chỉ viết cho riêng anh. Tôi cũng không mê thơ nếu thơ đó không có đánh động lòng người như ... Con dế buồn tự tử giũa đêm sương ...(Du Tử Lê trong Trên Ngọn Tình Sầu) hay... Ôm em trong tay mà đã nhớ em ngày sắp tới... (Thanh Tâm Tuyền trong Dạ Tâm Khúc)...
Thơ Hùng Vĩnh Phước
là thơ mộc mạc từ một làng quê, làng Vĩnh Phước, Đông Hà, nơi anh sinh ra và
lớn lên.
Thơ Hùng Vĩnh Phước
nhẹ nhàng, đơn giản như cuộc sống của anh mang theo từ miền quê Đông Hà, qua Cà
Mau rồi đến Mỹ. Tiếng nhạc trong thơ anh không hề đổi thay qua những giai đoạn
lịch sử khốc liệt.
Vài giòng về thân thế
Hùng Vĩnh Phước:
Hùng Vĩnh Phước tên
thật là Nguyễn Ngoc Hùng, tốt nghiệp Sư Phạm Anh Văn 4 năm của Đại Học Sư Phạm
Huế 1974. Hai anh em thân thiết nhờ cô vợ anh Hoàng Thị Thình, là em họ xa gần.
Hơn 30 năm làm bạn với anh, tôi chỉ có thể kết luận là nhà thơ sống như thơ anh, xem cuộc sống tựa lông hồng và nhìn đời bằng con mắt dí dõm, đặc trưng của một con tim đơn giản.
Nói nhiều không bằng
đăng lại một số thơ anh để bạn đọc, nếu đồng cảm, sẽ thấy thơ Hùng dễ thương
như thế nào....
Năm Mới Nhớ Vườn Xưa
Xưa lắm rồi--mấy chục năm cách trở
Bây giờ ngồi đây đếm từng nỗi nhớ
Đếm những xa vời, đếm những mong manh
Tuổi thơ tôi là cây cỏ lá cành
Là ruộng nương, sắn khoai, và bụi đất
Là cây ổi, cây cau, là hàng tre xanh mát
Là lung lay những bụi chuối sau hè
Rất nhiều khi muốn kiếm một đường về
Tôi quờ quạng đi tìm, chẳng tìm ra lối
Tôi hoảng hốt đi, đi hoài không tới
Thấy xa xa hoang vắng một khung trời
Có phải vì tôi mơ ước quá xa vời
Mơ nước chảy xuôi và sóng đời phẳng lặng
Hay tại tôi mở lòng chưa đủ rộng
Nên tháng ngày này lơ lửng chỉ mình tôi?
Khờ khạo tôi trôi-- mờ mịt giữa cách ngăn
Khóc cũng dở mà cười cũng dở
Chuyện đời nhiều khi như trang vở cũ
Cứ đọc hoài mà chẳng chịu sang trang
Như sáng hôm nay mở cửa đứng nhìn
Góc vườn nhỏ trước sân nhà gió lạnh
Nụ hoa vàng, vàng một màu hiu quạnh
Có phải hoa buồn vì nhớ mảnh vườn xưa?
Hùng Vĩnh Phước
*
Ngó Lại
Giờ ngó lại bốn vách
tường ủ rũ
Suối nguồn xa ngược
nước xuôi ngàn
Tuệ Sỹ
Dừng bước lại ngó lui
rồi ngó tới
Gió thời gian tung
thổi ký ức dày
Nghe rụng xuống tả
tơi nghìn kỷ niệm
Có kỷ niệm nào giữ
được trong tay
Con mắt đỏ tháng năm
mòn viễn xứ
Ở bên này thương sông
nước bên kia
Con đò nhỏ vẫn thèm
nghe sóng vỗ
(Những đợt sóng buồn
không thể vươn xa)
Chiếc áo thời gian
thơm mùi thơ ấu
Con đường quê mòn dấu
chân xưa
Vườn rợp mát hàng tre
nghiêng bóng đổ
Luống cải vàng nhè
nhẹ tỏa hương mơ
Hình bóng Mẹ in
nguyên đời lam lũ
Thân gầy nuôi con đứa
xác đứa xơ
Ôi thế sự! Có kêu
Trời không thấu
Đã tan tành bao mộng
ước đơn sơ
Ngó tới ngó lui rồi
dừng bước lại
Đang đi lên hay tụt
xuống dốc đời
Ngày đã xế, đôi chân
nghe thấm mỏi
Phương trời xa nghèn
nghẹn một lời quê.
Hùng Vĩnh Phước
*
Cuối Ngày Nhìn Lại
Ngước mắt nhìn trời
buổi tối
Thấy gì qua ánh đèn
đêm
Sau những vật vờ mệt
mỏi
Là mong manh của khói
sương
Hình như có gì chưa
đến
Chờ tôi đến mãi cuối
ngày
Nhớ những cú đau đời
giáng
Tôi ngồi như cỏ như
cây
Cỏ cây có khi cũng
khóc
Héo khô cằn cỗi vì
đời
Mai kia đường dài đơn
độc
Bóng sầu đổ xuống hai
vai
Thiên hạ đua nhau hí
hả
Vẽ vời tự họa dung
nhan
Còn tôi nhận điều xấu
xí
Buồn vui cùng với
phai tàn
Tôi như con đò lạc
bến
Tháng năm trôi giữa
biển đời
Buồn buồn thắp lên
ngọn nến
Bập bùng tâm sự đầy
vơi…
Hùng Vĩnh Phước
July 15, 2020
*
Trôi Nổi Tháng Tư
Góc vườn vắng, một
mình tôi bó gối
Nhìn nắng vàng hiu
hắt chiếu lên cây
Nghe lao xao những
trò đời hỗn loạn
Tôi giấu ngậm ngùi
sau đôi mắt cay
Ôi Tháng Tư, tháng
thở dài não nuột
Nỗi đau xưa còn đó,
vẫn chưa quên
Mà cơn dịch này* càng
đau đứt ruột…
Kẻ thù muôn đời đã lộ
tuổi tên!
Góc vườn vắng tôi
giấu mình-- cách biệt
Cố quên đi bao hệ lụy
trên đời
Những nghịch lý
thấy/nghe hoài cũng mệt
Muộn phiền nào rồi
cũng sẽ phai phôi
Dẫu sóng gió, dẫu
gian truân trôi nổi
Thì ngày mai còn đó
một niềm tin
Những kẻ vô hồn đến
lúc đền tội
Để khúc khải hoàn
khắp nẻo vang lên
Góc vườn vắng, tôi
ngồi cùng cây cỏ
Có nắng xôn xao dáng
vẻ quê nhà
Mơ mai tôi về đường
hoa rực rỡ
Có triệu người mừng
hát khúc tự do!
___
* Đại dịch coronavirus (covid19)
Comments:
Cám ơn Thắng đã post lại thơ của Hùng, anh rất thích
những cảm xúc mộc mạc, tứ thơ chân chất và hình ảnh rất đỗi thân quen trong thơ của Hùng. Rất tiếc là ít khi có dịp đọc thơ vì như Thắng nói Hùng chì
"viết cho riêng
mình." Anh rất tâm đắc với những bồi hồi sau đây:
Chiếc áo thời gian thơm mùi thơ ấu
Con đường quê mòn dấu chân xưa
Luống cải vàng nhè nhẹ tỏa hương mơ."
Vườn rợp mát hàng tre nghiêng
bóng đổ
vì anh cũng đã có thời chia sẻ những dâu chân tuổi thơ trên cùng con đường quê của Hùng, đùa vui trong những góc vừn rợp nắng quê ngoại Vĩnh Phứơc của anh.