Đắm Say - Tuệ Thiền Lê Bá Bôn
Thuở đắm say em
Nặng ánh mắt tình nên quá tải
Chiếc thuyền đời chao đảo
Bến hạnh phúc xa tít cõi sương mù
Thời đắm say danh lợi
Gai lửa đầy lối đi
Hồn rát bỏng quẩn quanh ngõ cụt
Bãi chiến trường giữa trái tim si…
Chân phúc đến: vui trong Chánh Đạo
Tâm Xuân Bất Diệt gọi tôi về
Lòng-say-đắm neo thuyền bến giác
Vỡ chén phong trần - tỉnh cơn mê.
(Đường về minh triết, nxb Văn nghệ,
2007)
ÁP LỰC VẬT CHẤT ĐỐI VỚI NHỮNG NGƯỜI VỪA TỪ TRẦN
(Trích trong Trở Về Từ Cõi Sáng - Nguyên Phong tuyển dịch; nxb Đồng Nai, 2013; Thuvienhoasen org) Trong những lần trước, chúng ta đã tìm hiểu về đời sống bên kia cửa tử qua lời kể của những người đã chết rồi hồi sinh (Near death experience). Trong phần nầy chúng ta sẽ tìm hiểu về những áp lực vật chất đối với những người vừa từ trần. Theo kinh Địa Tạng, những người tạo ác nghiệp khi chết sẽ trở thành ngạ quỷ hay súc sanh. Ngạ quỷ là quỷ đói, bụng to bằng cái trống nhưng cái họng chỉ bé bằng cái kim nên ăn uống mãi mà cũng không no. Có lẽ điều nầy ám chỉ những vong linh còn nhiều dục vọng, vẫn thèm khát cái thú vui vật chất, nhưng vì không còn thể xác để thỏa mãn nên bị dục vọng hành hạ biến thành một loài quỷ đói.
Theo các sách vở
viết về thế giới bên kia thì đây là một cõi được cấu tạo bằng những chất liệu
rất thanh và nhẹ so với nguyên tử cõi trần, nên muốn sống một cách thảnh thơi,
các vong linh khi qua đây phải biết loại bỏ đi những phần tử nặng trược tích tụ
trong kiếp sống ở cõi trần như dục vọng, sự quyến luyến, lòng ham ăn uống hay
đòi hỏi xác thịt. Vì trước sau ai cũng phải đến đó nên sự hiểu biết về cõi giới
nầy là một điều rất cần thiết. Nếu khi du lịch qua xứ lạnh, người ta chuẩn bị y
phục ấm để khỏi bị lạnh, thì sự chuẩn bị để qua cõi nầy cũng đòi hỏi một sự
chuẩn bị cẩn thận. Dĩ nhiên sự giải thoát khỏi các áp lực vật chất không phải
dễ, vì trong mấy chục năm sống ở cõi trần người ta đã trầm mình trong dục lạc,
muốn cởi bỏ đâu phải trong một thời gian ngắn như vài ngày hay vài tháng mà
được. (…..)
Cuốn
Revelations của nhóm Les Amis de Chamfleury đã ghi nhận rất nhiều trường hợp về
những áp lực vật chất mà danh từ Phật giáo gọi là "Cận tử nghiệp",
chúng tôi xin trích dịch một trường hợp tiêu biểu như sau.
----------
Bác
sĩ Otto Kunz làm việc tại bệnh viện thành phố Annecy, Thụy Sĩ. Ông bà Kunz có
một người con trai duy nhất tên là Jo đang theo học đại học Geneve năm thứ hai.
Vào tháng 4 năm 1952, cô thư ký của bác sĩ Kunz nhận được thư của một người tên
là Bernard Piquet viết cho bác sĩ, nhưng vì bất cẩn cô xếp lầm bức thư nầy vào
một chồng hồ sơ bệnh lý dày cộm trên bàn, thư bị thất lạc. Hai tuần sau đó, cậu
con trai của bác sĩ đi bơi và chết đuối trong hồ Geneve. Đến cuối tháng, sau
khi dở hồ sơ bệnh lý, bác sĩ Kunz tìm thấy bức thư thất lạc, nội dung báo trước
cái chết của cậu con trai Jo và yêu cầu bác sĩ tiếp xúc với người viết thư.
Đại khái bức thư như sau: "Thưa bác sĩ,
tôi được giao phó một công việc rất khó khăn mà tôi không biết phải xử trí ra
sao. Việc nầy đã gây cho tôi nhiều bối rối nên tôi mạo muội viết thư nầy cho
bác sĩ mặc dù chúng ta chưa hề quen biết. Tôi thấy trước tại nghĩa địa thành
phố Annecy một ngôi mộ mới của một cậu con trai tên là Jo Kunz, con của bác sĩ.
Cậu vừa thi xong kỳ thi năm thứ hai đại học rồi đi tắm và bị chết đuối. Đây
không phải là lần thứ nhất tôi biết trước được những việc sẽ xảy ra nhưng tôi
không bao giờ can thiệp vào những việc nầy. Tuy nhiên, lần nầy tôi nhận được
lời yêu cầu phải thông báo tin nầy cho bác sĩ trước khi sự việc xảy ra, nên tôi
rất ngần ngại vì sợ bác sĩ cho rằng tôi đang toan tính việc gì chăng! Tôi suy
nghĩ rất kỹ và sau cùng quyết định viết thư nầy để xin bác sĩ liên lạc với tôi
qua địa chỉ và số điện thoại sau...".
Là người hoàn toàn tin tưởng vào khoa học, bác sĩ Kunz rất ngạc nhiên vì lá thư đến trước khi chuyện xảy ra, nên ông vội điện thoại cho ông Bernard Piquet. Trong cuộc tiếp xúc, bác sĩ Kunz được biết ông Piquet không những là một người có địa vị trong xã hội, mà còn là một nhà thần linh học chuyên nghiên cứu về cõi giới bên kia cửa tử. Ông Piquet cho biết có rất nhiều vong linh sống vất vưởng, không nơi nương tựa, không người giúp đỡ, vì còn quá nhiều quyến luyến với cõi trần nên không thể siêu thoát. Nhiệm vụ của ông là liên lạc, giúp đỡ và hướng dẫn những vong linh nầy để họ có thể thích hợp với đời sống ở cõi bên kia. Bác sĩ Kunz không tin tưởng ở những điều mơ hồ viển vông mà ông Piquet nói, nhưng nể ông nầy là người có địa vị trong xã hội nên chỉ nói vỏn vẹn:
- Thưa ông Piquet, những điều ông nói hay lắm, nhưng ông có thể giúp đỡ tôi điều gì? Ông muốn xin chúng tôi điều gì chăng?
- Bác sĩ đừng hiểu lầm. Tôi không muốn xin xỏ một điều gì cả, nhưng cậu Jo, con của bác sĩ, đang cần sự giúp đỡ của bác sĩ vì cậu đang vô cùng đau khổ.
Nghĩ ông Piquet có ý xấu, bác sĩ nổi giận:
- Ông muốn gì thì cứ nói thẳng ra, con tôi đã chết rồi, xin đừng gợi lại những điều đau đớn đó nữa. Làm sao tôi có thể giúp đỡ con tôi được? Ông Piquet bình tĩnh trả lời: - Thưa bác sĩ, tuy đã chết nhưng cậu Jo không siêu thoát vì đang bị ám ảnh bởi tâm trạng khủng hoảng lúc chết, do đó cậu rất đau khổ. Tôi cố sức đỡ giúp cậu nhưng vô hiệu. Có lẽ chỉ bác sĩ mới có thể giúp đỡ được cậu Jo mà thôi, vì ngày thường cậu rất phục bác sĩ. - Tại sao ông biết điều đó? - Đó là việc của tôi. Tôi vẫn thường liên lạc với thế giới bên kia cửa tử...
(…..)
Bác sĩ Kunz chấp thuận với điều kiện buổi tiếp xúc phải được tổ chức tại trường đại học y khoa Geneve, dưới sự chứng kiến của một nhóm bác sĩ bạn thân của ông. Không những thế, buổi tiếp xúc còn được thu vào băng để làm tài liệu kiểm chứng.
(…..)
Ông quay ra phía những người quan sát gần đó:
- Nầy các bạn, các bạn phải cầu nguyện một cách chân thành. Cậu Jo cần nhận được những rung động thanh cao, dồi dào của tình thương phát xuất từ trái tim của quý vị. Chỉ có tình thương mới có thể đưa linh hồn cậu thoát khỏi các áp lực vật chất mà thôi.
(…..)
Bà Kunz xúc động khóc ầm lên nhưng ông Piquet cản lại: - Xin quý vị hãy bình tĩnh, đừng làm cậu Jo thêm đau khổ. Quý vị hãy cầu nguyện chân thành, vì chỉ có sự chân thành mới có thể giúp được Jo trong lúc nầy mà thôi. Xin quý hãy tự xét lòng mình xem có thanh khiết hay không, vì chỉ có sự thanh khiết mới có thể rung động và ảnh hưởng đến thần trí đang đau khổ của Jo. Chúng ta nên yên lặng và nghĩ đến Thượng Đế vì chỉ có ngài mới có thể giúp được chúng ta trong lúc nầy. Tuy một vài người trong quý vị có lòng thương Jo nhưng vẫn chưa đủ, mà cần có sự hòa hợp của nhiều người để tạo ra được một mãnh lực vươn lên cõi trên cảnh tỉnh Jo.
Quý vị đừng nghĩ rằng Jo đã chết. Cậu không hề chết như quý vị nghĩ đâu, mà chỉ đi qua một cõi giới khác mà thôi. Quý vị có thể chuyển đến cho Jo những tư tưởng thân ái, những tình cảm chân thành, vì chỉ những thứ nầy mới làm cho Jo thoát được tình trạng u mê hiện nay. Càng than khóc quý vị càng làm Jo thêm đau khổ, và càng đau khổ thần trí Jo càng u mê, quyến luyến, hoảng hốt, không ích lợi gì cả.
- Cha mẹ ơi rong rêu bám đầy vào miệng con ghê gớm quá!
- Con cứ bình tĩnh, mọi việc đã qua rồi. Hiện nay con đang ở bên cha mẹ,
không có gì có thể làm hại con nữa đâu. Này Jo, ngày trước con hát hay lắm, con
hãy hát một bài cho cha mẹ nghe đi.
Cậu Jo bật
cười thành tiếng, hát một bản nhạc thịnh hành rồi thăng. Lúc đó ông Piquet mới
lên tiếng giải thích:
-
Cháu Jo từ trần quá sớm, cháu còn quyến luyến cha mẹ, tiếc cuộc đời còn đẹp nên
không muốn từ bỏ cõi trần. Do đó cháu cứ bám víu vào thể xác nên thần trí bị u
mê. Cái áp lực vật chất nầy rất kinh khủng cho những ai muốn bám víu vào cõi
trần, nên người chết cứ bị ám ảnh bởi hoàn cảnh khi chết. Dĩ nhiên họ rất đau
khổ. Vấn đề là phải biết hướng dẫn cho cháu biết chấp nhận sự chết để được siêu
thoát. Muốn như thế, cháu cần phải hiểu biết về đời sống ở cõi bên kia, loại bỏ
những quyến luyến thì mới có thể tiêu diêu tự tại được. Các ông bà nên biết, có
rất nhiều người chết vẫn ở trong trạng thái lúc chết, từ năm nầy qua năm nọ mà
không siêu thoát. Họ không sống ở cõi trần, không sống ở cõi chết, mà cứ ở giữa
hai cõi. Chính cái hoàn cảnh không sống mà cũng không chết nầy làm họ u mê đau
khổ.
Muốn
giúp họ chỉ có một cách duy nhất là cầu nguyện thật chân thành, để sự thương
yêu của quý vị tạo ra một mãnh lực soi sáng tâm tư đang hồ đồ của người vừa mới
chết. Các sự than khóc, kêu gọi ồn ào chỉ làm tâm tư người chết đã bối rối lại
còn hoang mang thêm, không ích lợi gì hết. Do đó một đám tang phải được cử hành
trong sự chân thành cùng cầu nguyện.
Quý
vị nên biết cõi giới bên kia cửa tử không phải là một cảnh thiên đàng hay địa
ngục như người ta thường diễn tả, mà là một cảnh giới rất sáng, một thứ ánh
sáng tràn đầy yêu thương của đấng sáng tạo. Tại đây người ta có dịp hồi quang
phản chiếu ý thức thực của mình, để quyết định cho đời sống ở kiếp sau. Đời
sống bên nầy rất yên lành, thoải mái vì chỉ có các tư tưởng rung động thanh
cao, không hề bị ô nhiễm bởi các dục vọng vật chất. Muốn thích hợp với đời sống
này, con người cần biết loại bỏ các ràng buộc vật chất như lòng tham lam, ích
kỷ. Cháu Jo hiện nay vẫn còn bị ám ảnh nhiều bởi tâm trạng lúc chết, nhưng tôi
tin cháu sẽ hiểu biết và siêu thoát.
Sau buổi
tiếp xúc, các bác sĩ trong hội đồng Y khoa đã họp nhau bàn thảo về trường hợp
nầy. Đa số tỏ ra nghi ngờ, vì họ chưa thấy một bằng chứng rõ rệt nào rằng người
nhập xác đồng chính là cậu Jo. Bác sĩ Kunz cũng bối rối không biết có nên tiếp
tục nữa không, nhưng bà Kunz thì hoàn toàn tin tưởng, bà nói:
- Nghe tiếng nói tôi biết đó chính là Jo, không ai có lối nói như vậy ngoài Jo. Hơn nữa, bài hát đó vẫn là bài Jo thường hát, người ngoài không thể biết được. Các ông nghi ngờ ông Piquet đã đánh lừa chúng ta, nhưng ông ta làm thế để làm gì? Cho đến nay, ông Piquet chưa hề đòi hỏi hay lợi dụng chúng ta một điều gì.
(…..)
Mọi
người nín thở theo dõi. Bà Kunz cảm động khóc thút thít. Cậu Jo reo lớn mừng
rỡ:
- Cha mẹ ơi, ánh sáng ở đây đẹp tuyệt vời! Con thấy nhẹ nhõm làm sao...
Con có thể bay bổng lên được. Thích quá! Thích quá! Phải rồi, con không còn ở
dưới nữa mà đã bước vào cõi sáng... Ở đây ánh sáng đẹp tuyệt vời. Cha mẹ ơi,
con sung sướng quá, con đã được giải thoát rồi...
Ông Kunz mừng rỡ kêu lớn: - Phải đấy Jo con ơi, con đã bước vào cõi sáng rồi. Suốt mấy tháng nay con không thể nói được, nhưng bây giờ con đã nói được rõ ràng rồi.
Ông
Piquet ra hiệu cho mọi người cùng quỳ xuống chấp tay cầu nguyện:
- Hỡi đấng Đại Từ Phụ, chúng con cám ơn ngài đã giúp cho cháu Jo. Chúng
con yếu đuối không thể làm gì hơn là xin quỳ mọp dưới chân ngài và xin ngài
chăm nom cho phần hồn của cháu Jo. Chúng con tin tưởng nơi lòng bác ái cao cả
của ngài...
Cậu Jo nói lớn: - Cha mẹ ơi, con đã bước vào cõi sáng rồi, tại đây con rất thoải mái an lành, xin cha mẹ đừng lo lắng gì nhiều về con.
Nói xong, Jo cười
một cách sung sướng rồi thăng.
Mặc dù buổi cầu
có kết quả tốt đẹp, nhưng đa số mọi người vẫn không tin tưởng cho lắm. Một số
bác sĩ đã nghi ngờ rằng đó chỉ là một màn kịch được đạo diễn bởi ông Piquet,
mặc dù họ không biết ông nầy làm thế với mục đích gì. Cuộc bàn cãi trở nên sôi
nổi hơn khi bác sĩ Kunz có ý nghiêng về phía ông Piquet và tỏ ý chê trách các
bạn đồng nghiệp đã quá khắt khe với những dữ kiện thu thập được. Sau cùng mọi
người đồng ý sẽ tổ chức buổi nói chuyện với Jo thêm một lần nữa.
Hai
tuần lễ sau Jo trở lại, lần nầy cậu tỉnh táo hơn và đã nói như sau:
-
Cha mẹ ơi, khi xưa con chỉ biết nghĩ đến đời sống vật chất. Con nghĩ đến tương
lai huy hoàng sau khi tốt nghiệp đại học. Con nghĩ đến những tiện nghi của đời
sống như có một chiếc xe hơi, một căn nhà riêng, và một tình yêu thật đẹp.
Chính vì thế mà con không muốn rời bỏ cõi trần, nên cứ sống trong trạng thái bị
ngộp nước suốt mấy tháng. Đó là do lỗi của con, quá thiết tha với cái vỏ vật
chất mà con không muốn từ bỏ.
Bây giờ bước qua cõi sáng, con nhìn lại và thấy mình quá ngu dại, lầm lẫn. Từ chỗ của con ở mà nhìn lại cõi trần, con thấy cõi trần âm u, ảm đạm làm sao, khác hẳn với sự tươi sáng của cõi nầy. Đời sống của con bây giờ đẹp lắm, đẹp không thể tả được. Phải chi khi vừa chết con biết được như vậy...
(…..)
-
Cám ơn... cám ơn Jo. Bác đâu ngờ sự tình lại xảy ra như vậy...
Cậu Jo quay qua một người khác: - Còn bác Franz nữa. Có phải bác đang nghĩ rằng cõi giới bên kia cửa tử là một nơi nào xa lắm, xa như một tinh tú trên bầu trời mà người ta không thể đến được không?
Bác sĩ Franz giật nẩy mình, ấp úng: - Phải... phải đấy... nhưng làm sao cậu lại biết? Jo cười lớn:
-
Cháu có thể đọc được tư tưởng của bác. Ở cõi bên nầy người ta có thể đọc rõ tư
tưởng của những người bên cõi trần một cách dễ dàng. Nầy bác Franz, điều bác
nghĩ không đúng đâu! Cõi giới bên nầy rất gần với cõi trần, và chỉ trong chớp
mắt là người ta có thể qua đến bên nầy. Để cháu lấy một thí dụ cho dễ hiểu: Khi
bác mặc áo choàng (tức còn thể xác) là lúc bác ở cõi trần, và khi cởi bỏ áo
choàng ra (tức bỏ thể xác) là bác đã qua cõi bên kia rồi. Con người của bác khi
khoác chiếc áo choàng và khi cởi bỏ nó nào có khác gì đâu, vẫn y nguyên như
trước đấy chứ. Bác không hề thay đổi gì, cũng như đi làm bác mặc áo choàng rồi
về nhà cởi bỏ áo ra, bác đâu thình lình bay bổng lên một hành tinh nào đâu, bác
vẫn đứng nguyên ở chỗ cũ đấy chứ.
Nói một cách khác, khi từ trần người
vẫn ở nguyên chỗ cũ, chỉ có khác là các giác quan thuộc về xác thân đã hư hại
không còn sử dụng được nữa, nhưng các giác quan mới lại bắt đầu làm việc. Sau
một giây phút thay đổi như người đang đi ở chỗ tối bước ra chỗ sáng, bị lóa mắt
một lúc rồi mới có thể nhìn được mọi vật một cách rõ ràng, thì cũng như thế,
nhờ các giác quan mới hoạt động mà người ta có thể ý thức được cõi giới bên nầy
một cách rõ rệt hơn.
Điều
đáng nói ở đây là sự quyến luyến với cõi vật chất, giống như người từ chỗ tối
bước ra chỗ sáng lại cứ nhắm mắt, không muốn nhìn gì nữa. Tuy họ không còn ở
chỗ tối nữa, nhưng họ cũng chưa thể thấy gì ở cõi sáng vì nhắm mắt chặt. Đó là
cái áp lực vật chất, cái cảm giác u mê, đau khổ đè nặng lên tâm thức con người
khiến cho họ trở nên tê liệt không sáng suốt, không ý thức và cũng hiểu biết
gì. Ôi, cái tâm trạng sống không ra sống mà chết cũng không ra chết, cứ vất
vưởng trong trạng thái lúc từ trần, ở giữa hai cõi giới nầy thật vô cùng ghê
gớm, không thể tưởng tượng được.
Cậu
Jo im lặng một lúc rồi nói tiếp:
-
Con muốn nói để cha mẹ và mọi người hiểu thêm về thế giới bên nầy. Có rất nhiều
vong linh sau khi từ trần vẫn không chịu rời bỏ những ràng buộc vật chất. Số
nầy rất đông, họ sống vất vưởng, lang thang, đói khổ, không nơi nương tựa,
không biết phải làm gì và cũng không chịu nghe ai. Phần con thì rất thoải mái,
muốn làm gì cũng được. Con có thể bay lên bay xuống nhẹ nhàng, nhưng con thích
ở bên cõi sáng nầy hơn, vì mỗi lần đi trở lại cái đường hầm âm u tăm tối kia
con thấy buồn lắm. Buồn vì thấy còn có những người cứ u mê, than khóc, buồn vì
cứ nghe những câu trách móc, than van, những lời nguyền rủa, những sự oán hận,
đau đớn không thể kể xiết. Mấy tháng trước con cũng như thế, nhưng nhờ cha mẹ
và mọi người cầu nguyện mà con tỉnh thức, thoát khỏi cái tình trạng kinh khủng
kia. Bây giờ con đã hiểu rồi nên cố gắng giúp đỡ những người còn đang u mê để
họ có thể tỉnh thức... Con làm việc ngày đêm không biết mệt và cũng không cần
phải ăn uống nữa...
Bà
Kunz giật mình kêu lớn:
-
Sao, con không ăn uống gì ư?
Cậu Jo cười
lớn:
-
Ở bên nầy đâu ai cần phải ăn uống! Người ta sống bằng tâm thức chứ đâu bằng
thân xác vật chất nữa.
Hiện nay
con đang cố gắng giúp đỡ những vong linh vừa từ trần đang đau khổ. Con tự nhủ:
Thế nào họ cũng trải qua tâm trạng đau khổ, oằn oại, thao thức như con đã trải
qua, và họ sẽ sống trong đau khổ như thế cho đến lúc tỉnh thức. So sánh với
hoàn cảnh của con thì nhiều người còn khổ hơn nhiều, có người đã đau khổ như
vậy đã mấy trăm năm rồi, không thể nào cảnh tỉnh họ được. Con có cảm giác rằng
tâm thức họ bị đè nặng bởi những áp lực rất lớn, những áp lực kinh khủng mà sức
con không thể giúp họ được. Chắc hẳn họ đã phạm những lỗi lầm ghê gớm lắm. Theo
chỗ con biết, họ là những người khi sống không hề biết yêu thương, không hề
biết xúc động, trái tim của họ đã khô kiệt, chỉ còn những sự thù hận, oán hờn,
ích kỷ nên họ phải ở trong những nỗi đau khổ cùng cực cho đến khi nào những
động năng thù oán đó tiêu tan bớt đi.
Phần con rất may mắn là chỉ đau khổ trong vòng mấy tháng thôi, vì mê muội không chịu chấp nhận sự thật rằng mình đã chết, cứ u mê thiết tha với những vọng tưởng về vật chất mà không biết đời sống ở đâu cũng có cái hay, cái đẹp của nó. Nếu biết như vậy con đâu để mình bị ngộp nước lâu đến thế. Những điều con nói đây là sự thật mà con đã nghiệm được, cha mẹ nên trình bày cho mọi người biết để họ tránh cái hoàn cảnh đau khổ mà con đã trải qua.
(…..)
- Nầy Jo, cháu có
thể cho bác biết thêm về cõi giới bên đó không?
-
Được chứ. Cõi bên nầy không phải là nơi mà người đi qua sẽ không bao giờ trở
lại, hoặc là nơi tối tăm, ghê rợn hễ ai rơi vào đó là mất hút, mà trái lại, đó
là một cõi sáng rất linh hoạt. Có lẽ nó còn linh hoạt hơn cả những đô thị sống
động nhất của cõi trần, nhưng sự linh hoạt ở đây không phải là sự ồn ào, náo
nhiệt mà là một sự linh hoạt rất nhẹ nhàng, bình an, thoải mái để người ta có
thể cảm nhận được một tình yêu thương tuyệt đối, một ân phước dồi dào không bút
mực nào có thể tả xiết. Trong sự bình an nầy, người ta bắt đầu hồi tưởng nhiều
việc đã xảy ra để rút tỉa kinh nghiệm và học hỏi, để chuẩn bị cho một đời sống
mai sau.
-
Cháu nói sau? Còn có một đời sống nữa hay sao?
- Đúng thế. Còn có nhiều cõi giới nữa chứ
không phải chỉ có một cõi bên nầy mà thôi. Hiện nay việc học hỏi của cháu còn
giới hạn nên cháu không biết rõ những cảnh giới khác ra sao, nhưng cháu được
biết sẽ có lúc cháu sẽ trở lại cõi trần, dĩ nhiên dưới một hình thức nào đó.
Theo sự biết của cháu thì việc học hỏi ở bên nầy có tính cách lý thuyết còn
phải mang ra thực hành, và nhờ kinh nghiệm thực hành mà người ta mới thực sự
học hỏi. Vì người ta chỉ có thể kinh nghiệm thực hành được qua đời sống ở cõi trần mà thôi, nên
trước sau gì các vong linh cũng đều tái sinh trở lại.
Cậu Jo quay qua cha mẹ:
- Thưa cha mẹ, con đã nói tất những gì con
biết về cõi giới bên nầy. Con xin cha mẹ cứ yên chí, đừng quá lo lắng gì nhiều
cho con và cũng đừng gọi con trở lại nữa... Sự liên lạc nầy không cần thiết,
gây quyến luyến và làm trở ngại việc học hỏi của con. Công việc của con hiện
nay rất bận rộn. Con xin cảm ơn cha mẹ và mọi người đã cầu nguyện cho con,
chính nhờ việc nầy mà thần trí con sáng suốt và được thức tỉnh. Việc cầu nguyện
chân thành cho người chết có thể giúp đỡ cho họ rất nhiều, đây là một điều hết
sức quan trọng mà mọi người cần nên biết.
Khi từ
giã cõi trần, người ta không thể mang theo tiền tài, sự nghiệp, danh vọng mà
chỉ có thể mang được lòng yêu thương và sự hiểu biết mà thôi. Chính lòng yêu
thương là mãnh lực duy nhất có thể vượt qua không gian, thời gian và tồn tại
với người đó mãi mãi, nó cũng là yếu tố quan trọng nhất giúp người ta tiến hóa,
phát triển ở cõi giới bên nầy. Người ta có thể chuẩn bị cho cuộc hành trình nầy
với hành trang quý báu và độc nhất là sự yêu thương mà thôi.
Những
điều con nói ra hôm nay cần được trình bày cho mọi người biết rõ, đó cũng là lý
do ông Piquet viết thư riêng cho cha để báo trước. Dĩ nhiên tin hay không là
vấn đề riêng của mỗi người, điều nầy không quan trọng; nhưng sự hiểu biết về
cõi sáng, về các áp lực vật chất, sẽ là một hạt giống tốt gieo vào tâm thức
người đó, và rồi trong giờ phút khổ sở lúc lìa đời, người ta sẽ nhớ lại. Con
xin kính chào tất cả, chúc cha mẹ và mọi người luôn luôn được bình an, hạnh
phúc.
----
