Tuesday, October 15, 2019

Bài Tháng 10 - thơ Tuyền Linh














Bài thơ tháng 10 tôi viết lên đây
như cố níu huyễn mơ về hiện thực
những hiện thực thế kỷ nầy tôi gặp
biết chẳng đồng tâm với thế kỷ trước bao giờ!
nên có mơ…cũng chỉ là mơ
dẫu giấc mơ thật đẹp mà tôi đang nấn níu

Ôi, ngọn Everest kia vẫn có dấu chân người lên tới
sao tôi lặn lội hoài mà em vẫn cứ là em
vẫn ngất ngưởng vút cao chẳng thể nào lên
dù em thông minh, dịu hiền của thời mắt nai răng khểnh
Xin hãy chỉ giùm tôi nơi nào là bến đến
để tôi khua mái chèo trăng về điểm hẹn trao tình
Dẫu mai nầy là cổ độ điêu linh
nghìn năm sau bến xưa trăng vẫn sáng

Em đừng sợ bình minh thôi tỏ rạng
khi nụ tình đang khoe sắc xuân thì
Em vẫn là em,
tôi chỉ là người chiêm ngưỡng đóa hoa thi
rất trang trọng , không để phách đàn rơi loạn nhịp
Chỉ mong em, mãi mãi là nụ tình - xin đừng khép
bởi tim tôi chẳng có tuổi bao giờ
Tim vẫn luôn là Nhạc là Thơ
luôn mang giọt sương mai cho hoa em thắm nụ
Đêm, tôi tâm sự với những vì tinh tú
Ngày, buồn vương theo những giọt đàn trầm

Đến một lúc nào chim sáo đã sang sông
tôi sẽ ngẩng mặt lên trời xin các vì tinh tú
cho thuyền tôi xuôi dòng về lối cũ
gác mái chèo trăng, cập bến Tương Giang
Một trăm năm…hay cả một vạn năm…
tôi vẫn là tôi của thời sinh lầm thế kỷ
Yêu em lắm…
hỡi em mắt nai răng khểnh…!

Tuyền Linh